Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Trong khoảnh khắc chiếc rương được mở ra, lập tức sáng mù mắt chó đám học sinh chung quanh.

– Mẹ nó, đó là Nhẫn Điện Từ cấp hai, giá bán ít nhất cũng phải một tỉ rưỡi.

– Kia là Áo Ẩn Thân cấp hai, không có ba tỉ tuyệt đối không mua được.

– Trời ạ, mình vậy mà nhìn thấy Súng tự động Ngân Lang cấp ba, đây là vũ khí quân hỏa có thể trị giá tới ba tỉ rưỡi.

– Còn có Kiếm laser cấp ba, cái này ít nhất cũng phải hai tỉ.

– Các cậu nhìn kìa, kia là Lưỡi đao quân đội hợp kim cấp bốn, đừng thấy nó chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng ít nhất cũng đến hai tỉ rưỡi.

– Lưỡi đao quân đội đã tính là gì a! Cậu nhìn thanh Cự Kiếm kia, cũng là hợp kim cấp bốn, một thanh ít nhất là 15 tỉ.

– Mẹ kiếp, tên này rốt cuộc có lai lịch gì!?

– Còn có Cơ Giáp Cự Lang kia hình như cũng là của hắn, cái này ít nhất cũng phải 30 tỉ đi!?

– Đây là vật cấm buôn bán, người bình thường cho dù có tiền cũng không mua được.

– Mẹ kiếp, các cậu nhìn kìa, trong chiếc rương nhiều khóa nhất kia là gì vậy?

– Giày vận tốc âm thanh cấp năm!!

– Đồ vật này sao lại xuất hiện ở đây!?

– Tên này là ai!? Cũng quá giàu có rồi đi!?

– Đây nào phải đến tranh tài a!? Rõ ràng là đến khoe của a!

– …

Sau khi Vương Hạo mặc vào tất cả các trang bị, ánh mắt Tân Trình lập tức ngây dại, đây cũng quá giàu đi!

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

– Các bạn học sinh thân mến, quy tắc vòng loại hẳn là tất cả mọi người đã hiểu, chỉ cần các bạn có thể lấy được điểm tích lũy trong tay những tù phậm tội ác tày trời kia, mặc kệ các bạn ghép nhóm, hay là gì khác, đều không vấn đề gì; còn nữa, mọi người cũng không cần có gánh nặng tâm lí, những người này đều đã bị phán tử hình, cho dù mọi người không giết bọn hắn, chờ sau khi vòng loại kết thúc, bọn hắn cũng phải chết, còn không bằng để bọn hắn dẫn dắt các bạn trưởng thành, vậy thì bây giờ vòng loại chính thức bắt đầu…

– Rống…

Vừa dứt lời, mấy trăm học sinh lớn tiếng reo hò, nhanh chóng lao ra khỏi khu vực an toàn.

Trác Siêu chắp tay với đám người:

– Các vị, sói nhiều thịt ít, mình cũng không ghép đội với mọi người nữa, đi trước đây.

Nói xong, lên Cơ Giáp Cự Lang của mình, lao đi.

Hai anh em Đinh Hạo Kiệt, Đinh Hạo Hiên cũng chắp tay, quay người rời đi, hiển nhiên cũng không có ý định ghép đội với người khác.

Mà những học sinh khác đều nhìn Vương Hạo một chút, sau đó nhanh chóng ghép đội, rời đi.

Bọn hắn đều hiểu, đi theo Vương Hạo nhất định sẽ rất an toàn. Nhưng bọn họ đều không hiểu được Vương Hạo kia, nếu như hắn đột nhiên nổi điên đem bọn hắn bán đi, tại nơi lạ nước lạ cái này, quả là gọi trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay a!

Dù sao tiền lệ Lâm Thính Bạch bị bán còn ở đó, ai cũng không dám mạo hiểm như vậy.

– Hai người các cô cũng định bỏ tôi mà đi sao!?

Vương Hạo vẻ mặt bi thương nhìn Hạ Vi Vi cùng Nhạc Huyên đang tay trong tay chuẩn bị rời đi.

Nhạc Huyên nghiêm túc nói:

– Vương Hạo, lần trước trăm trường tranh bá, chúng ta đã chiếm lợi quá nhiều của anh, lần này chúng tôi muốn chứng minh bản thân.

Nói xong, Nhạc Huyên cho Vương Hạo một thủ thế cố lên, sau đó rời đi cùng Hạ Vi Vi.

Hạ Vi Vi thấp giọng hỏi:

– Cậu thật sự muốn chứng minh bản thân!?

Nhạc Huyên cho Hạ Vi Vi một ánh mắt ghét bỏ:

– Nói đùa gì vậy, biện pháp để chứng minh bản thân có rất nhiều, nhưng đi theo tiện nam này, nghĩ đã thấy sợ.

Hạ Vi Vi tán thành, gật đầu:

– Không sai, lúc trước trăm trường tranh bá cũng không biết Vương Hạo có thể đê tiện đến mức này, nếu biết, đánh chết mình cũng không ghép đội với hắn.

Vương Hạo nghe vậy, lặng lẽ rơi nước mắt, bản tính của mình không đê tiện chút nào, tất cả đều là lỗi của hệ thống.

Hiệu trưởng Chung Ly tiến lên an ủi:

– Con à, đừng khóc, lau khô nước mắt làm lại từ đầu đi!

Làm lại cái em gái ông a!

Vương Hạo trừng mắt nhìn hiệu trưởng Chung Ly một cái, lão nhân này có biết nói chuyện không vậy, chẳng lẽ mình không phải là người sao!?

Không thèm để ý tới hiệu trưởng Chung Ly, Vương Hạo nhảy lên Cơ Giáp Cự Lang, lao đi.

– Tinh thần lực của tên này hình như lại mạnh lên a!

Hiệu trưởng Chung Ly không thể không cảm khái một câu yêu nghiệt, đây chính là Cơ Giáp hình thú cấp ba, Vương Hạo lại có thể khống chế dễ dàng như vậy, thực sự là khó lường.

Chỉ dựa vào điều này, vòng loại lần nầy, phỏng chừng không có ai có thể là đối thủ của Vương Hạo.

Khi tất cả đám người Vương Hạo đều rời đi, chiến đội lấy Tân Trình cầm đầu, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Vương Hạo đã rời đi, Cơ Giáp Cự Lang cấp ba, điều này có hiệu quả thế nào trong vòng loại, kẻ ngốc đều hiểu.



Đài chỉ huy tại khu vực an toàn.

Tô Mộc đang ngồi cùng ba ông lão tóc bạc.

Ba ông lão tóc bạc này chính là hiệu trưởng của ba trường Đại học trọng điểm khác, hiệu trưởng Vương Côn Luân của Đại học Đông Diệu, hiệu trưởng Hoa Tử Húc của Đại học Tây Hoa, hiệu trưởng Vũ Thiên Luân của Đại học Vũ Nam, ba vị này đều là nhân vật lớn cùng cấp bậc với Tô Mộc.

Vốn dĩ vòng loại cấp một như này căn bản không thể kinh động bọn họ, nhưng không biết Tô Mộc tự nhiên nổi điên cái gì, nhất định phải mời bọn họ đến uống rượu.

– Tô lão đầu, trong hồ lô của ông rốt cuộc bán thuốc gì a?

Hiệu trưởng Vương Côn Luân không nhịn được lên tiếng hỏi. Từ sau khi Vương Thiên Dật xảy ra chuyện, Tô Mộc liền trở nên vô cùng gian trá giảo hoạt, không cẩn thận liền gài bẫy bọn hắn, không thể không đề phòng.

– Có thể bán thuốc gì chứ!

Tô Mộc tự rót rượu cho ba người,

– Lần này ta mời ba vị đến, một là uống rượu ôn chuyện, hai là để các ông xem tiểu bối nhà tôi thế nào.

Hiệu trưởng Hoa Tử Húc của Đại học Tây Hoa, suy nghĩ một chút nói:

– Có phải là thiếu niên lần trước để chúng tôi viết thư, không cần tranh đoạt, hình như tên là Vương Hạo đúng không!?

Tô Mộc gật đầu cười nói:

– Chính là đứa trẻ này, nếu như có thể, có thể lại nhường hai người nữa cho tôi được không!?

Hiệu trưởng Vũ Thiên Luân Đại học Vũ Nam trợn trắng mắt:

– Ông còn muốn nữa?

Tô Mộc thở dài, thần sắc khó mà mở miệng:

– Nói ra không sợ ba vị chê cười, vốn dĩ tôi cũng chỉ định xin một mình Vương Hạo, nhưng là tên tiểu tử khốn đó thật không phải thứ thứ gì tốt, làm cho bụng của hai nữ sinh to lên, vậy nên tôi muốn cho bọn hắn ở cùng nhau, về sau cũng tiện hơn.

Vừa dứt lời, ba vị hiệu trưởng lập tức cười ra tiếng, Tô Mộc vốn nổi danh là giữ mình trong sạch, lần này trên người tiểu bối lại xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, thật là khiến người ta vui vẻ a!

– Tô lão đầu, ông trở về nhất định phải quản giáo nghiêm khắc tên tiểu bối này, chẳng những bắt cá hai tay không nói, thế mà còn làm ra chuyện như vậy, thực là thương phong bại tục.

Hiệu trưởng Vương Côn Luân của Đại học Đông Diệu khiển trách gay gắt loại hành vi này.

– Tô lão đầu, không phải chúng tôi nói ông, ông cũng làm trong ngành giáo dục, sao có thể dung túng tiểu bối làm ra chuyện như vậy cơ chứ!?

Hiệu trưởng Hoa Tử Húc Đại học Tây Hoa vô cùng đau lòng, phê bình Tô Mộc.

– Thật là chả ra sao cả, Tô lão đầu ông cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm.

Hiệu trưởng Vũ Thiên Luân Đại học Vũ Nam vẻ mặt ghét ác như thù, chỉ kém việc rút đao vì dân trừ hại.

– Đúng, đúng, ba vị lão ca dạy phải…

Tô Mộc tựa như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt, cúi đầu, nhận lấy phê bình. Nhưng trong lòng lại khinh bỉ ba lão đầu này, rồi đến lúc các ông phải khóc.

Sau khi hắn nghe nói Hạ Vi Vi tiếp nhận truyền thừa gia tộc sớm hơn dự kiến, lập tức biết được Hạ gia sắp xuất thế, gặp được chuyện tốt như vậy, nếu là hắn bỏ qua, vậy chính là ngu ngốc a!

Còn Nhạc Huyên nữa, hắn cũng không ngờ lại là con gái của Nhạc Viễn Quang cùng Vân Sơ Dao, trên người có gen ưu tú như vậy, quả là miễn chê, nhất định phải thu lấy.

Đồng thời, còn có Tuyết Thiên Cầm được bạn cũ của hắn thu làm đồ đệ, cũng là một người có tiềm lực khủng bố.

Có bốn người Hạ Vi Vi, Nhạc Huyên, Tuyết Thiên Cầm, Vương Hạo, Đại học Thiên Bắc bọn hắn lập tức trở thành địa chủ, còn sợ gì nữa…
Advertisement
';
Advertisement