Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



“Người gì, ở đây không phải đều là người cả sao?”, Khổng Uyển Linh nhìn theo hướng cô ta chỉ, cũng ngẩn ra…

Trong sương mù trắng xóa đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Bọn họ vô cùng thong thả, chậm rãi bước đến đây, nhìn đường nét trong sương mù thì hai người này hoàn toàn không ngồi thuyền.


Đạp nước mà đến!

Đợi bóng người lại gần thêm một chút, Khổng Uyển Linh mới nhìn thấy rõ.
Đó là một ông lão tóc bạc trắng, nhưng hai mắt lại lấp lánh sáng rõ.
Lão vô cùng thong thả, hai tay chắp sau lưng, bước đi trên sông Thương Lan rộng mênh mông giống như đi trên đất bằng vậy.


Đằng sau ông lão còn có một người đàn ông trung niên mặt sẹo, cũng nhắm mắt theo đuôi, vẻ cung kính đi theo sau lão.


Khổng Uyển Linh cảm thấy cơ thể mình không ngừng run lên, lắp bắp: “Đây, đây là người sao?”

Lúc này hai bên còn cách nhau hơn nghìn mét, người đàn ông trung niên mặt sẹo lại đột nhiên nhoẻn miệng cười với Khổng Uyển Linh: “Không phải người, mà là thánh, sư phụ của tôi là Võ Thánh mạnh nhất trong lịch sử!”

Khổng Uyển Linh thấy câu nói của mình lại bị hai sư đồ kia nghe được, lập tức hét lên một tiếng, trốn ra sau lưng Bạch Tiểu Huyên mà run lẩy bẩy.
Nhưng ông lão đó không hề để ý đến cô ta, vẫn chăm chăm đi tới phía trước.


Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của ông lão.
Trên mặt nước ở một hướng khác cũng có hai người đang chậm rãi bước đến, người đi đầu chính là Diệp Thành, theo sau anh còn có một cô gái xinh đẹp lạnh lùng.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Tiểu Huyên lại cảm thấy ghen tị.



Lúc Kỷ Hoa Linh nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô gái ấy, không nhịn được kêu lên: “Đó không phải Lam Thải Nhi của nhà họ Tào hay sao? Cô ấy là hoa khôi được cả tỉnh Tô Bắc công nhận, không ngờ bà Dương lại nỡ lòng cho cô ấy đi theo Diệp Tiên sư làm tay sai”.


Dương Lâm hờ hững cười nói: “Không, là Thải Nhi tình nguyện đi theo Diệp Tiên sư”.


Dù sao Kỷ Hoa Linh cũng không phải người trong võ đạo, với cô ấy mà nói, Diệp Tiên sư chỉ là đại ca giang hồ ở Giang Thành, nên cô ấy vẫn có chút không hiểu.
Nhưng nghĩ đến cả nhà họ Tào đều đã ôm chân Diệp Tiên sư, cô ấy cũng không lên tiếng chất vấn nữa.


Thấy hai bên quyết chiến đã xuất hiện, người trên các thuyền xung quanh cũng hơi sôi sục.
Có điều những người này không dám nói gì, chỉ dán chặt mắt vào Diệp Thành và Cừu Lăng Vân, nhìn hai người họ càng lúc càng tới gần, cuối cùng đứng đối mặt nhau.


Bầu không khí xung quanh dần dần ngưng đọng lại, dù là Khổng Uyển Linh không hiểu võ đạo cũng bịt miệng không dám lên tiếng.
Những người khác thì nín thở tập trung, sợ làm phiền hai vị Võ Thánh giằng co.


Diệp Thành và Cừu Lăng Vân cứ đứng đối diện nhau như vậy, không ai lên tiếng, cũng không ai ra tay, chỉ còn lại nước sông Thương Lan khẽ nhấp nhô.


Một lúc lâu sau, vẫn là Diệp Thành lên tiếng trước: “Ông chính là Cừu Lăng Vân?”

Vừa nghe tới lời này, võ giả xung quanh khẽ biến sắc, trong lòng đã có dự tính.
Triệu Nhân Thanh lại buột miệng hô khẽ: “Hỏng rồi”.


Nghe anh nói vậy, Cừu Lăng Vân mới mở miệng, thản nhiên đáp: “Diệp Thành, tôi đợi cậu tròn nửa tháng, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng”.


Nói xong, lão đạp một chân xuống, bay vọt lên không trung, một đường đạp lên những tảng đá nhô ra trên núi, qua mấy lần như vậy thì đặt chân tới đỉnh núi.
Lão ta cười dài rồi nói: “Đến đây đi, Diệp Thành, thể hiện thực lực của cậu cho tốt!”

Nhìn thấy ông lão tóc bạc tay không tung hoành, nháy mắt đã lên trên đỉnh núi giống như vị thần trong truyền thuyết, Khổng Uyển Linh hết sức kinh ngạc.
Những người khác cũng không khá hơn, dù trong số họ có vài người cũng là Võ Thánh nhưng vẫn không có bản lĩnh như Cừu Lăng Vân!

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Diệp Thành.
Người kia đã thể hiện bản lĩnh như vậy, nếu anh trèo từng bước lên đỉnh núi thì quá mất mặt.


“Diệp Tiên sư…”

Thấy Cừu Lăng Vân không ra tay thì thôi, ra tay là khiến người khác kinh ngạc, Lam Thải Nhi không khỏi biến sắc.
Cô ta vô thức nhìn về phía Diệp Thành, lại phát hiện anh đang cười vui vẻ.



“Cuối cùng cũng gặp được một kẻ ra gì rồi đấy! Cừu Lăng Vân, tôi sẽ thể hiện thực lực của mình thật tốt như ông muốn!”

Anh vung tay, một con rồng nước đột ngột bay lên từ dòng sông Thương Lan.
Diệp Thành chân đạp đầu rồng, tiến thẳng một đường lên cao, biến dòng sông Thương Lan mênh mông thành một cột nước cao mấy trăm mét, đưa anh lên trên đỉnh núi.


Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều không khỏi sợ hãi, thuật pháp thần thông thế này gần như đã là thần tiên trong truyền thuyết!

Tuy vậy, một số cao thủ vẫn nhíu mày, không hề xem trọng Diệp Thành, Triệu Nhân Thanh cũng là một trong số đó.


Sau khi Diệp Thành lên đến đỉnh núi, Lam Thải Nhi quay về trên thuyền, hỏi Triệu Nhân Thanh: “Ông Triệu, vừa nãy ông nói hỏng rồi là có ý gì?”

Triệu Nhân Thanh thở dài một tiếng, nói: “Mặc dù Diệp Tiên sư là Võ Thánh trẻ tuổi, vô cùng dũng mãnh, nhưng vừa nãy lúc giằng co với Cừu Lăng Vân, thực tế là cậu ta đã thua rồi”.


Sau khi ông ta giải thích, mọi người mới hiểu ra.
Kiểu giằng co trông có vẻ nhẹ nhàng ấy thật ra lại là lúc căng thẳng nhất.
Hai bên đều đứng im tìm sơ hở của đối phương, đồng thời đề phòng kẻ địch đột ngột ra tay, vô cùng hao tâm tổn sức.


Do đó trong lúc giằng co, người nào biến chiêu trước đều được cho là bên yếu thế hơn.
Vừa rồi Diệp Thành đã lên tiếng trước, mọi người cảm thấy anh không đủ sức mạnh dự trữ, không thể đối đầu với Cừu Lăng Vân.


Sau đó lúc lên núi, mặc dù anh đã thể hiện thuật pháp đáng kinh ngạc nhưng lại không dùng đến võ đạo, càng khiến người ta cảm thấy Diệp Thành không có bản lĩnh đi bộ lên núi giống như Cừu Lăng Vân nên chỉ có thể làm vậy.


Nghe đến đây, Khổng Uyển Linh thẳng thắn nói: “Nói vậy chẳng phải Diệp Thành thua chắc rồi sao?”

Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí lại rơi vào yên lặng, sắc mặt mọi người đều trở nên u ám, không nói gì.
Một lúc lâu sau, vẫn là Triệu Nhã Nhi mở lời: “Không đâu, tối qua Diệp Tiên sư đã nói với tôi, anh ấy nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thắng”.



Khổng Uyển Linh chế giễu: “Em gái à, anh ta nói thì cô tin luôn sao? Vậy tôi nói bạn trai tôi là người giàu nhất thế giới, cô có tin không?”

Thấy em gái mình bị châm chọc, Triệu Linh Nhi lập tức tiến lên một bước, giận dữ nhìn Khổng Uyển Linh, dọa cô ta phải lùi lại mấy bước.


Thấy cô ta lùi lại, Triệu Linh Nhi mới khinh thường hừ một tiếng, nói: “Tôi cũng tin Diệp Tiên sư”.


Lam Thải Nhi cũng kiên định lên tiếng: “Tôi từng nghi ngờ Diệp Tiên sư, đó là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.
Lần này tôi sẽ không mắc sai lầm nữa, tôi cũng tin tưởng Diệp Tiên sư”.


Thấy mọi người đều nói như vậy, Khổng Uyển Linh không dám hé răng nữa, nhưng trong lòng vẫn khinh thường nghĩ: “Các người tin thì làm được gì, ông già đó lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ đánh Diệp Thành rớt răng đầy đất”.


“Hừ, Diệp Thành, trước kia ở Giang Thành anh kiêu căng phách lối, mấy lần khiến tôi mất mặt.
Bây giờ thời thế thay đổi rồi, tôi sẽ tận mắt nhìn xem anh sẽ thất bại thảm hại và chết như thế nào!”

Nghĩ đến đây, Khổng Uyển Linh cảm thấy rất hả hê.
Nếu không phải bên cạnh toàn là người trung thành với Diệp Thành, e rằng cô ta đã phá lên cười thật to.


- ------------------


.


Advertisement
';
Advertisement