Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Từ trận động đất kia, núi Hoành Lan bị hủy mất một nửa, thắng cảnh du lịch nổi tiếng này trở nên vắng vẻ.


Nhưng hôm nay, chân núi lại có hai vị khách không mời mà tới.


Diệp Thành đã biến lại dáng vẻ bình thường, anh mặc đồ đen đứng thẳng ngạo nghễ bên cạnh Tào Hinh Toàn càng thêm xuất trần.


Có sự chữa trị của Quỳnh Tương Ngọc Lộ, cô ấy vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên tuyệt mỹ như tiên nữ.
Mái tóc dài màu lam nhạt như Long Nữ trong truyền thuyết.


Nếu nói ban đầu Tào Hinh Toàn đã khá xinh đẹp đáng yêu thì giờ đã đủ khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đủ để khiến cho những người đàn ông mất đi lý trí khi thấy cô ấy

Nhưng tính cách vẫn như cũ, ngược lại còn càng thêm dính người.
Từ sau khi tỉnh lại, Tào Hinh Toàn gần như đều ở cạnh Diệp Thành suốt 24 tiếng, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ, cô ấy phải bị anh quát mới chịu rời đi.


“Oa…”

Cô nhóc này nhìn thấy núi Hoành Lan sụp đổ thì khát khao nói: “Sư phụ, mấy ngày trước người thắng Cừu Lăng Vân ở đây sao?”

Cô ấy bụm mặt, hai má ửng đỏ, mắt híp lại như đang tưởng tượng sự hùng vĩ ngày đó, một hồi lâu mới nói: “Tiếc là con không được tận mắt nhìn thấy!”

Diệp Thành cười khẽ, xoa đầu Tào Hinh Toàn nói: “Thế thì có là gì, con là đệ tử của ta, trong tương lai, con có thể dùng một tay đánh bay hai người như Cừu Lăng Vân, còn vô số điều đang chờ con đi kiểm chứng, sao còn quan tâm chút việc vặt ấy?”


Tào Hinh Toàn bị xoa đầu thì như con mèo nhỏ đang nhõng nhẽo, dụi đầu vào tay Diệp Thành, trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”

Một tay Diệp Thành đưa lên, một con rồng nước phóng lên từ sông Thương Lan, đỡ hai người lên cao như diều đang gặp gió, đứng trên không quan sát núi Hoành Lan.


“Hả? Đây là?”

Diệp Thành nhướng mày, anh nhìn kỹ chỗ trung tâm của phần núi bị lở.
Anh có thể cảm giác được rất rõ là bên trong chứa linh khí nồng đậm.
Đương nhiên, sự nồng đậm này chỉ dồi dào hơn so với quá khứ thôi chứ còn kém hơn tinh vũ mênh mông của chân tiên nhiều lắm.


Anh thử cảm ứng một chút, phát hiện ra không chỉ núi Hoành Lan mà linh khí trong nước sông Thương Lan cũng thế, ánh mắt không khỏi nghiêm túc lên, anh suy tư một lát: “Chẳng lẽ đây là dấu hiệu linh khí khôi phục?”

Vào lúc này đời trước, anh đã bế quan tu luyện, không hỏi chuyện đời, vì vậy không biết chuyện mấy ngàn năm sau nhưng trong ký ức của anh, hình như đời trước không nghe thấy chuyện linh khí trên Địa Cầu khôi phục.


Nói cách khác, chuyện này có thể là một việc nằm ngoài dự đoán của anh.


Nghĩ như vậy, một linh cảm nguy cơ mơ hồ dâng lên trong lòng, nếu đất trời thay đổi, linh thú yêu ma đều xuất hiện, con người biến thành con mồi thì chỉ còn cách là tiến vào con đường tu tiên.


Đến lúc đó, mình không còn là người duy nhất tu tiên nhưng cảm giác nguy cơ này quá nặng nề.
Diệp Thành tin tưởng rằng mình chính là người tu tiên mạnh nhất Địa Cầu, không, mạnh nhất cả vũ trụ.


“Nhưng đó cũng là chuyện sau này!”

Diệp Thành xoay người, sờ đầu Tào Hinh Toàn: “T muốn quay lại Hải Thành!”

Tuy trước mắt có nhiều chuyện cần làm nhưng anh vẫn muốn quay lại Hải Thành một chuyến.
Dù sao cũng đã lâu anh chưa kiểm tra xem Chuyển Long Thiên Sinh Đại Trận thế nào, không biết Giao Long sao rồi.


Sau khi trải qua một lần suýt chết, cô bé này cũng trưởng thành hơn nhiều, cô ấy không khóc lóc đòi Diệp Thành ở lại, cũng không cố gắng đi theo mà chỉ bình thản hỏi: “Khi nào chúng ta có thể gặp lại?”

Diệp Thành cười, cơ thể vừa động, cả người đã biến mất trong không trung, sau vài giây, một giọng nói ngạo mạn bá đạo truyền tới:

“Vào ngày hai chữ Diệp Thành vang danh thiên hạ, đó là lúc chúng ta gặp lại!”



Diệp Thành lên máy bay nhanh chóng quay về Hải Thành, về biệt thự, anh chẳng thấy ai.


Anh nghĩ ngợi một chút, Hạ Vũ Đình chắc hết kỳ nghỉ, Tiết Bách Hợp đang ở cạnh mẹ, nhưng Liễu Băng Dao đâu rồi?

Diệp Thành nhắm mắt cảm ứng, anh phát hiện cô ta đang ở chỗ nhà xuất bản để lên kế hoạch cho quyển truyện tranh tiếp theo, anh không nhịn được cười.



Mấy cô gái đều có cuộc sống riêng, anh không định quấy rầy họ.
Diệp Thành kiểm tra biệt thự một chút, đại trận vận hành bình thường, linh hồn Giao Long thấy anh về cũng hưng phấn lắc đuôi, không ngừng vây quanh chủ nhân.


Cảm nhận linh khí dồi dào trong biệt thự, Diệp Thành nhắm mắt, vừa tu hành vừa suy ngẫm những việc cần làm tiếp theo.


Sau khi tu luyện thành công thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, việc luyện hóa Kim Đan đã không còn là điều khó khăn nữa nhưng anh vẫn chưa có quyết định về việc này.


Vì quá trình luyện hóa Kim Đan càng hoàn mỹ thì Nguyên Anh ngưng kết ra trong tương lại càng hoàn hảo.
Nếu có thể ngưng kết ra Nguyên Anh cao hơn nhất phẩm thì con đường tu chân sau này càng thêm thuận lợi.


Vì thế, Diệp Thành định giành lấy một món linh bảo lợi hại, hấp thu linh khí tinh thuần của nó rồi mới luyện hóa Kim Đan, dùng nó để tạo nên nền móng vững chắc.


Mà lựa chọn tốt nhất chính là ngọc Minh Châu.


Nghĩ tới ngọc Minh Châu, trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh: “Nhà họ Hà ở Úc Đảo, tới giờ vẫn không có tin tức.
Mấy người này nghĩ món nợ của Diệp Thành này dễ khất vậy sao!”

Vừa nhĩ như vậy, Diệp Thành lại cong môi, hừ lạnh: “Xem ra sau đó phải tới Úc Đảo một chuyến rồi!”

Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Thẩm Hàn Lâm rồi ra lệnh: “Chuẩn bị cho tôi một vé máy bay sớm nhất tới Úc Đảo!”

Rất nhanh, Thẩm Hàn Lâm đã phản hồi lại là hôm sau mới có vé.
Diệp Thành nhún vai từ bỏ.


Có lẽ vì quá muốn ngọc Minh Châu, Diệp Thành tu luyện mà cứ cảm thấy khó tập trung, anh nhíu chặt mày.



Đúng vào lúc này, cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, Liễu Băng Dao và một người đàn ông tuấn tú cười nói bước vào, thấy anh thì cô ta sửng sốt.


Liễu Băng Dao chột dạ hỏi: “Diệp… Diệp Thành, anh về rồi à!”

Diệp Thành thờ ơ đáp: “Ừ!”

Thấy đối phương lạnh nhạt như vậy, Liễu Băng Dao hoảng hốt: “Diệp Thành, anh đừng hiểu lầm, anh ta là biên tập mới của nhà xuất bản chúng tôi, giờ theo tôi về đây là vì muốn xem bản thảo thôi!”

Trong lòng cô ta đang hối hận.
Người đàn ông kế bên dùng cớ mới nhậm chức, cần gặp tác giả để hẹn cô ta ra ngoài, không nhắc gì tới bản thảo, cuối cùng lại đòi xem khiến cô ta phải bất đắc dĩ quay về lấy.


Kết quả là người này thấy Liễu Băng Dao xinh đẹp như vậy, hắn lại mặt dày đòi theo làm cô ta cũng khó chịu trong lòng.
Nhưng cô ta không làm gì được vì ai bảo người ta nắm nguồn sống của mình.


Liễu Băng Dao lại không ngờ cảnh dễ gây hiểu lầm này lại bị Diệp Thành thấy nên vội vàng giải thích.


Ai ngờ Diệp Thành lại nhún vai, thản nhiên nói: “Cô báo cáo chuyện nhỏ nhặt này với tôi làm gì, các người làm gì làm đi, tôi đi uống rượu!”

- ------------------


.


Advertisement
';
Advertisement