Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



“Diệp Tiên sư!”

Người đầu tiên phát ra âm thanh vui sướng là Lục Tinh Hà, trên mặt anh ta mang theo vẻ mặt vui vẻ mà trước nay chưa từng có, quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Cung nghênh Diệp Tiên sư thắng lợi trở về!”

Lúc này Tinh Hà cư sĩ thở ra một hơi dài, anh ta tuy rằng không sợ chết nhưng cũng không muốn chết.
Nhất là Ito Musashi có âm mưu lớn như thế, nếu mọi người chết ở nơi này, chẳng phải sẽ mang tới tai họa hủy diệt cho giới võ đạo Hoa Hạ hay sao?

Bây giờ trong lòng anh ta vô cùng sùng bái Diệp Thành, Ito Musashi đường đường là một Võ Thần lại bị Diệp Tiên sư chém giết, như vậy thực lực thật sự của anh ấy sẽ khủng bố đến mức nào?

Đám người Đường Thi Vũ cũng vui vẻ tươi cười, nhao nhao vỗ tay chúc mừng, trong lòng âm thầm tự nhủ may mắn có vị Diệp Tiên sư này đi cùng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.


Đôi mắt Aokawa Sayuri ngập nước, vô cùng kích động ngồi bệt xuống đất khóc tu tu.
Mà Aokawa Sakura lại không biết nên vui hay nên buồn, theo lý mà nói, sư phụ cùng bố cô ta đều chết dưới tay Diệp Thành, nên tìm anh ta báo thù mới đúng.
Nhưng bố vì quyền thế từ lúc nhỏ đã vứt bỏ cô ta, sư phụ cũng chỉ coi cô ta là công cụ để sử dụng, Aokawa Sakura lúc này không biết nên làm gì, nên đi đâu về đâu.


Về phần những Võ Thánh đã phụ thuộc vào Ito Musashi thì mặt mũi trắng bệch, không biết vị Diệp Tiên sư mạnh mẽ này sẽ xử lý bọn họ ra sao, nhưng đột nhiên ánh mắt Iguzar sáng ngời.


Ông ta ngay lập tức đứng dậy hét lớn: “Mọi người mau nhìn vào vai cậu ta, tên họ Diệp này đánh bại Ito Musashi không phải không hề bị thương, mọi người cùng xông lên, nhất định có thể…”

“Bụp!”


Ông ta còn chưa nói xong, liền cảm thấy cổ đau đớn, cuối cùng đầu lìa khỏi cổ lúc nào không hay, đám Võ Thánh ở bên cạnh kinh ngạc đến sợ hãi tột độ.


“Thì ra...
Đây chính là tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta không cảm giác được mình đã chết ư”.


Cùng với một tiếng than thở cuối cùng, đầu của Iguzar rơi xuống đất cùng với cơ thể của ông ta.


Đám Võ Thánh thấy thế, nhất thời hít một hơi thật sâu, lúc trước bọn họ cảm thấy kiếm của Ito Musashi đã rất nhanh, lại không nghĩ tới Diệp Thành thậm chí không cần kiếm đã đạt tới tốc dộ khủng khiếp như thế.


Những người này không nhịn được nhìn về phía vết thương nơi cánh tay của Diệp Thành, lại phát hiện vết thương hiện lên ánh sáng màu lấp lánh xanh biển.


Thông qua cơ thể trong suốt, có thể nhìn thấu cả xương trong cơ thể trong suốt như ngọc bích, lục phủ ngũ tạng giống như kim cương rực rỡ, mạch máu và các dây thần kinh giống như những dòng suối tinh khiết chảy trong máu.
Toàn thân vô cùng tinh xảo như ngọc lưu ly vậy.


“Huyền, thân thể Huyền Tiên…”

Đám Võ Thánh kinh hãi đến ngây người, địa vị của họ trong quốc gia của họ cũng không thấp, cũng từng tiếp xúc qua các loại sách cổ, biết thân thể như thế cho dù ở trong Huyền Tiên cũng cực kỳ xuất sắc.


Trên thực tế muốn tu thành đạo thể, bình thường ít nhất phải ở cảnh giới Nguyên Anh, mà thể chất Hải Hoàng Lưu Ly là thể chất cực đỉnh trong Đạo thể, cho dù là Huyền Tiên nhìn thấy cũng vô cùng hâm mộ.


Nhìn thấy thế, đám Võ Thánh đâu còn dám phản kháng, chỉ có thể vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng con rắn lớn nhìn thấy chủ bị giết, hung tính bị kích phát, mở miệng máu ra cạp về phía Diệp Thành.


“Chỉ là chỉ là một con cá chạch nhỏ, lại dám hỗn láo với tôi?”

Trên mặt Diệp Thành vô cùng khinh thường, tiện tay vẫy một cái, liền bắn nát cái đầu lớn của con rắn thành một đống bùn nhão, thân rắn dài đến hai mươi mét cứ thế rơi xuống đất làm chấn động cả một khu vực.


Nhìn thấy cảnh này, mọi người nhất thời rùng mình, không còn dám sinh ra tâm tư nào nữa.


Trong mắt Diệp Thành lúc này đâu còn để ý đễn những con tôm cua bé nhỏ này? Trong lòng anh giờ chỉ nghĩ đến linh mạch trong động phủ của Tinh Tà lão nhân mà thôi.



Anh vẫy tay tùy ý nói: “Đám người các người, thay tôi bảo vệ các thành viên Long Đằng an toàn trở về trụ sở, những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tôi xem như chưa từng xảy ra”.


Nói đến đây ánh mắt anh hiện lên sát khí, làm cho đám Võ Thánh sợ hãi quỳ trên mặt đất run rẩy không ngừng.


“Nhưng nếu bất kì ai trong số họ cho dù thiếu có nửa sợi tóc, vậy thì cho dù có trốn xuống địa ngục, tôi cũng sẽ khiến cho từng người từng người một trong số các người…hình thần bị hủy diệt!”

“Vâng! Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ để cho bọn họ không phải chịu bất kì tổn thương nào”.


Đám Võ Thánh vừa nghe có chuyện tốt như thế, cuống quýt gật đầu đáp ứng, đồng thời hạ quyết tâm cả đời này sẽ không bước vào Hoa Hạ thêm một lần nào nữa, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy vị sát thần này một lần nào nữa, ở trước mặt người ta, Võ Thánh chẳng khác nào một con kiến hôi!

Đường Thi Vũ nghe đến đây, sắc mặt thay đổi, nhíu mày nói: “Diệp Tiên sư, anh không trở về với chúng tôi sao?”

Diệp Thành liếc cô ta một cái, lộ ra vẻ mặt cười mà như không cười nói: “Người nào đó đã đồng ý mang đồ đưa cho tôi, lại mang cho người khác, bây giờ tôi phải tự mình đi lấy thôi”.


Nghe được lời này, Đường Thi Vũ không nhịn được cúi đầu, trong lòng xấu hổ, chỉ là cô ta vẫn không tin tưởng đám Võ Thánh kia: “Nhưng Tinh Tà kiếm phổ này không phải Ito Musashi biên soạn ra để lừa người khác hay sao?”

Diệp Thành lắc đầu nói: “Không, nơi đây quả thực là động phủ của Tinh Tà lão nhân”.


Với thần niệm của anh, đã sớm cảm ứng được bên ngoài động phủ đã bố trí một pháp trận phòng ngự, hơn nữa pháp trận này vô cùng lớn, không phải Huyền Tiên thì không cách nào bố trí được.


“Nhưng…” Đường Thi Vũ vẫn không từ bỏ, vội vàng nói: “Ai biết động phủ này là thật hay là giả? Sợ rằng lão già Ito Musashi này đã thiết lập cạm bẫy cơ quan bên trong, hay là anh về với chúng tôi, đợi cho quân đội của Long Đằng đến đây…”


Cô ta còn chưa nói xong, đã bị cắt lời, mà càng bất ngờ hơn người nói chuyện lại là Aokawa Sakura.


Aokawa Sakura nhỏ hơn Aokawa Sayuri hai tuổi, không chút khách khí cắt ngang lời nói của Đường Thi Vũ, lạnh lùng nói: “Động phủ là thật, lúc sư phụ tôi đặt chân đến Hoa Hạ đã phát hiện ra động phủ này, chỉ là dựa vào năng lực lúc ấy của ông ấy căn bản không mở ra được, sau đó bị Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh bại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay về Đảo Quốc”.


“Mấy ngày trước ông ta đột phá Thần Cảnh, lại tới nơi này lần nữa, phát hiện mình không thể nào phá giải trận pháp này, lúc này mới dùng kế Tinh Tà Kiếm Phổ thu hút người tài giỏi trong thiên hạ.


Sắc mặt của cô ta không hề có có chút biến đổi nào, nhưng khi nói đến đây, lại nhìn về phía Diệp Thành, vẻ mặt ít nhiều cũng có chút khiêu khích, giống như đang nói:

“Đáng tiếc anh tính toán hết mọi thứ, nhưng lại không ngờ được chính mình lại không vào được cửa này đúng không?”

Diệp Thành đương nhiên cảm giác được địch ý của cô nhóc này, chỉ là anh đâu có quan tâm đến cô ta? Pháp trận phòng ngự này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng muốn ngăn cản Tiên Đế lại chẳng khác nào mơ mộng hão huyền!

Hơn nữa lúc nãy anh không ra mặt, mặc cho Ito Musashi ở đây tác oai tác quái, chính là để tìm hiểu rõ ràng pháp trận phòng ngự này, mãi đến sau khi tìm hiểu kĩ càng mới hiện thân.


Pháp trận này đối với Ito Musashi giống như lạch trời không thể vượt qua, nhưng với Diệp Thành chẳng khác gì không khí cả!


.


Advertisement
';
Advertisement