Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Diệp Thành sớm đã cảnh giác khi nghe thấy tiếng tù và, nhanh chóng đứng lên chắn trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm về phía hư không xa xôi, liền nhìn thấy không trung đột nhiên bị phá vỡ, một chiếc chiến thuyền màu đen cổ xưa xuyên qua không trung lao tới trước mặt mọi người.

Chiến thuyền đó dài đến ngàn trượng, giống như một con tàu chiến thời cổ đại.

Niên đại của chiến thuyền này vô cùng xa xưa, được đúc bằng hắc thiết, trên thuyền có vô số vết máu, nhiều chỗ còn lưu lại vết đao kiếm hằn rõ, dường như đã trải qua cả trăm ngàn trận chiến sống chết.

Hai bên của chiến thuyền có vô số ngoại tộc mặc giáp đen đứng chật ních, xếp hàng vô cùng nghiêm chỉnh.

Những cường giả ngoại tộc này tất cả đều có vảy đen trên người, trên đầu có hai sừng dài nhọn hoắt, dáng vẻ dữ tợn gớm ghiếc, hai mắt đỏ như máu, hơi thở tràn đầy sự điên cuồng tà ác.

Nhìn thấy chỉ có một con thuyền, cho dù là Nam Tuyệt hay là Minh Sương đều thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Còn may chỉ có một chiến thuyền của tộc Lệ Ma, chắc là đang đi săn trong hư không, vô tình xông vào Luyện Ngục Vô Gian.

Những kẻ tộc Lệ Ma này cùng lắm chỉ có tu vi Ngưng Đan, mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan mà thôi.

Dựa vào thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng”.

Minh Sương chầm chậm nói, cô đã nghỉ ngơi được một khoảng thời gian dài, vết thương đã đỡ hơn nhiều, trong cơ thể đã ngưng tụ được một chút pháp lực, miễn cưỡng có thể chiến một trận.

Nhưng Diệp Thành sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào con thuyền trên không trung.

Nhìn thấy trong hư không, chiến thuyền hắc thiết thứ hai, thứ ba, thứ tư nối tiếp nhau liên tục xuất hiện, cuối cùng, những chiến thuyền vô cùng vô tận xuất hiện lấp đầy cả bầu trời.


“Đây là!?”
Lúc này, Minh Sương và Nam Tuyệt cũng không nói nên lời nữa.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc, cuối cùng, một chiến thuyền khổng lồ dài vạn trượng xuất hiện trên bầu trời.

Toàn thân chiến thuyền được đúc bằng nước đồng thau, trên con thuyền khổng lồ đúc một con rồng hung ác dữ tợn đang há miệng, vô cùng xấu xa tà ác, bắt mắt nhất là ở ngay trên đỉnh đầu chiến thuyền có một lá cờ màu đen bay phấp phới.

Lá cờ màu đen bay phấp phới theo gió, trên lá cờ vẽ một thân hình ma tộc dữ tợn có hai cánh.

Ngay khi nhìn thấy hình dáng trên lá cờ đó, sắc mặt hai người bỗng trở nên trắng bệch sợ hãi, ngẩn người sợ hãi như bị hóa đá.

“Là… là biểu tượng của vương tộc Lệ Ma.

Việc này, việc này làm sao có thể xảy ra cơ chứ? Vương tộc của tộc Lệ Ma làm sao lại xuất hiện ở Luyện Ngục Vô Gian cơ chứ? Mấy ngàn năm gần đây chưa bao giờ có ai gặp tộc Lệ Ma ở trong Luyện Ngục Vô Gian cả.

Chúng ta xong hết rồi, chúng ta xong hết rồi…”
Nam Tuyệt cả người run lên bần bật từng hồi, hai hàm răng liên tục run rẩy đến nỗi va chạm vang lên từng tiếng cách cách cách.

Minh Sương sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao Nhi, mau chóng dẫn anh của em rời khỏi nơi này.

Chị sẽ toàn lực giữ chân bọn họ, dựa vào thực lực của anh ấy chắc chắn sẽ có một cơ hội trốn thoát khỏi Luyện Ngục Vô Gian.

Đến lúc đó hãy quên chị đi, đừng nên báo thù cho chị…”
“Chị Minh Sương?”
Dao Nhi nghe thấy có vấn đề, nhất thời lo lắng nói: “Anh của em rất lợi hại, không cần phải sợ đâu, chúng ta nhất định có thể bình an rời khỏi đây mà”.

“Không có hy vọng gì đâu”.

Minh Sương cười khổ nói: “Vương tộc của tộc Lệ Ma ở đây, trừ khi là thần tử mạnh mẽ nhất của các Thiên tông Thần giáo hoặc là Trường Sinh Thiên Quân ở đây, nếu không thì ai có thể là đối thủ của bọn chúng cơ chứ? Càng không nói đến có rất nhiều chiến thuyền săn bắn của tộc Lệ Ma còn ở đây, trong hoàn cảnh đặc biệt của Luyện Ngục Vô Gian, anh cho dù là có mạnh hơn gấp mười lần cũng không thắng nổi đâu…”
Nam Ly Vương đời trước ở bên cạnh sắc mặt xám xịt ngồi bệt trên mặt đất, từ bỏ việc chạy trốn.

Tộc Lệ Ma trời sinh đã mạnh mẽ, nghe nói tộc Lệ Ma thuần huyết, mỗi một kẻ sinh ra khi trưởng thành đều có thực lực Xuất Khiếu, mà vương tộc là những kẻ mạnh mẽ nhất trong tộc Lệ Ma, sau khi trưởng thành liền có thể trở thành Nguyên Anh, xiềng xích cảnh giới của con người không tồn tại với bọn chúng.

Một kẻ là con cháu của tộc Lệ Ma thuần huyết, khi chưa trưởng thành có thể dễ dàng đánh bại tất cả những kẻ cùng thế hệ.

Trừ những người ngưng kết được Kim Đan thần phẩm trong truyền thuyết hoặc là có được thần thể viên mãn hay là thần tử trời sinh đã có thần mạch, không một ai có thể địch nổi tộc Lệ Ma, đây là quy luật thép.

Luyện Ngục Vô Gian tồn tại hàng vạn năm, ai đã từng nhìn thấy qua tộc Lệ Ma, hôm nay lại không may gặp phải tộc Lệ Ma.

Hơn nữa dựa theo quy định, mỗi chiếc thuyền chiến màu đen đều phải có một tộc Lệ Ma thuần huyết trấn giữ, hàng trăm chiếc thuyền chiến che lấp cả trời đất, chính là hàng trăm Chân Quân Xuất Khiếu.


Chỉ dựa vào cỗ lực lượng này đã có thể dễ dàng diệt sát một thiên tài bậc nhất.

“Chị à, chị nói em cũng là thần mạch, em nhất định có thể bảo vệ chị mà”.

Dao Nhi nghe thấy lời Minh Sương nói, đứng dậy khóc thút thít nói thầm với cô.

“Dao Nhi ngoan, nếu em tu hành thêm trăm năm, đạt đến cảnh giới Thiên Quân Nguyên Anh, hoàn toàn có thể chiến đấu với vương tộc Lệ Ma, nhưng mà em bây giờ vẫn còn rất yếu ớt.

Mau bảo anh em dẫn đi khỏi nơi đây, nhớ kỹ khi đến Tinh Hà phải tìm đến Bồng Lai Tiên Sơn.

Bọn họ sẽ dạy cho em tiên pháp chân chính”.

Minh Sương vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé, liên tục dỗ dành khuyên bảo, một luồng hơi thở quyết tử truyền ra từ trong cơ thể của cô.

Cô ấy rõ ràng đã chuẩn bị liều mạng rồi.

Ngay lúc này, đột nhiên từ trong không trung vang lên những âm thanh giòn giã.

Liền nhìn thấy hàng loạt mỏ neo trong suốt bay ra từ trên chiến thuyền Lệ Ma.

Nó khảm chặt vào trong hư không, làm cho cả không gian đều bị khóa chặt lại.

“Là mỏ neo không gian, vũ khí mà các chiến thuyền tộc Lệ Ma dùng để truy sát các sinh vật trong hư không, có thể khống chế không gian.

Chúng ta chết chắc rồi, cho dù có dùng bí bảo hư không cũng không thể thoát khỏi đây được đâu”.

Nam Ly Vương tuyệt vọng chờ chết nằm gục xuống mặt đất, Minh Sương cũng tuyệt vọng run rẩy không thôi.


“Ầm ầm ầm ầm!”
Lúc này có thể nói là nhà đã dột còn gặp phải trời mưa, tiếng ầm ầm của ma bàn chạy qua chạy lại trong hư không truyền tới, mọi người chỉ thấy thế giới xung quanh dần dần trở nên trong suốt rõ ràng.

Cảnh tượng bên ngoài Luyện Ngục Vô Gian có thể mơ hồ nhìn thấy.

Một bên là mặt trăng trên bầu trời, một bên là vùng không gian rộng lớn như đại dương đang có bão tố quét qua.

Luyện Ngục Vô Gian liên tục chuyển động, dần dần tách khỏi Trái Đất và tiến về phía vực sâu có cơn bão không gian đang quét qua khắp nơi.

Mà ở bên ngoài Luyện Ngục Vô Gian, rất nhiều Chân Quân đang chờ đợi nơi đây đều ngẩng đầu kinh hãi nhìn về phía không gian trước mặt.

Chỉ nhìn thấy Luyện Ngục Vô Gian ngưng đọng hình thái ban đầu đang dần dần mờ ảo giống như muốn tời khỏi thế giới này.

“Không hay, thời gian đã đến, Luyện Ngục Vô Gian sắp đóng lại rồi”.

Ngoài có vô số kẻ địch, trong thì Luyện Ngục Vô Gian đã sắp đóng lại, đám người Minh Sương đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng chán trường.

Ngay vào lúc Minh Sương muốn thi triển bí thuật cấm kỵ đánh một đòn cuối cùng, Diệp Thành đột nhiên bước tới một bước, ngừng lại trước mặt hai cô gái.

“Anh muốn làm gì thế?”
- ------------------.


Advertisement
';
Advertisement