"Wow!"
Đám bạn cùng phòng kêu lên hưng phấn.
Khách sạn Hoàng Hậu là khách sạn bảy sao duy nhất của Hải Thành, có rất nhiều người luôn coi việc ăn một bữa cơm ở đó là vinh dự.
Tất nhiên họ đã khát khao muốn được tới đó từ lâu, nhưng sinh viên đại học khó mà chi trả được mức giá đắt đỏ đó.
"Chị Văn, chị phát tài rồi à! Sao lại hào phóng như vậy!"
Chị Văn cười mỉa: "Chị làm gì có bản lĩnh đó chứ, là hotboy của trường chúng ta đấy.
Anh ấy nghe nói hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình nên nhất quyết muốn mời chúng ta ăn cơm".
"Ôi trời ơi, không hổ là hoa khôi của trường của chúng ta, thế mà được hotboy chủ động mời cơ đấy!"
Cả căn phòng sôi trào.
Hotboy mà chị Văn nói tên là Lương Thiên Hàng, không chỉ là hotboy mà cả đại học Hải Thành công nhận mà còn là cậu ấm nhà giàu thứ thiệt, có thể nói là người tình trong mộng tụ tập đủ cả ba yếu tố cao, giàu, đẹp trai của tất cả các cô gái.
Nhưng Hạ Vũ Đình không hề muốn được người ta mời.
Đối với một cô gái mới biết yêu như cô, cô thà rằng ăn mì tôm dưới ánh nến với Diệp Thành còn hơn là đi với nhiều người như vậy đến khách sạn bảy sao.
Nhưng tính cách dịu dàng khiến cô không biết cách từ chối người khác, thế nên cuối cùng không thể lay chuyển được đám bạn cùng phòng, thế là chỉ có thể bất lực đi thay đồ.
"Ôi trời ạ, hôm nay hoa khôi của trường chúng ta đổi tính rồi!"
Đám bạn cùng phòng cười thích thú.
Bình thường Hạ Vũ Đình rất ít khi trang điểm, không biết vì sao mà hôm nay lại trang điểm hơn một tiếng đồng hồ, vừa trang điểm rồi còn thay quần áo, cuối cùng ăn diện trông như tiên nữ vậy.
"Thảo nào hotboy lại rung động, nếu chị mà là đàn ông chắc chắn sẽ điên cuồng theo đuổi em".
Chị Văn cười đùa ôm lấy Hạ Vũ Đình, còn trong lòng cô thì vui vẻ ngọt ngào như mật, thầm nghĩ:
"Không biết mình ăn diện như thế này thì Diệp Thành có thích không nhỉ?"
Cuối cùng, đám người đã ăn diện chỉnh tề ra khỏi ký túc xá đi ra cổng trường.
Họ là những cô gái xinh đẹp tràn đầy hơi thở thanh xuân, còn cất công trang điểm ăn diện, thế là hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Các cô gái không hề để tâm, nói cười như đang ở chỗ không người.
Khi đến cổng trường, một chàng trai cao ráo mặc áo sơ mi trắng tiến đến, nở nụ cười ấm áp:
"Vũ Đình, em đến rồi à?"
"Wow, hotboy chỉ nhìn thấy Vũ Đình thôi, chẳng nhìn thấy chúng ta đâu!".
Mấy người bạn cùng phòng ríu rít bật cười.
Trong suy nghĩ của họ, hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
"Hotboy Lương à, Vũ Đình nhà chúng em nghe nói anh mời thì ăn diện kỹ càng, rất hiếm thấy đấy, anh thấy có xinh không?"
Họ cười ồ lên rồi đẩy Hạ Vũ Đình ra.
Lương Thiên Hàng nhìn cô, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Thường ngày tuy cô có nét đẹp trong sáng không chút phấn son, nhưng luôn thiếu chút khí chất.
Nhưng hôm nay cô đã bày hết vẻ đẹp của mình ra ngoài.
Nếu nói trước đây cô là nụ hoa e ấp chớm nở thì giờ đây cô chính là một đóa mẫu đơn kiều diễm, khí chất hoàn toàn áp đảo các cô gái khác! Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên tamlinh247 và tamlinh247.com.vn để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!
Lương Thiên Hàng không kìm được mà nhìn chằm chằm cô, dịu giọng nói: "Vũ Đình, em đẹp quá".
Hạ Vũ Đình lại lui về sau hai bước, nhỏ giọng nói: "Lương Thiên Hàng, quan hệ của chúng ta đâu có thân mật đến vậy".
Lương Thiên Hàng còn chưa nói gì, đôi nam nữ phía sau cậu ta đã ồ lên: "Hoa khôi của trường còn ngại ngùng gì chứ, hotboy Lương của chúng tôi định tỏ tình với cô tối nay đấy".
.
Chương mới nhất tại # T R U M t r u y e n.
CO M #
"Chậc chậc, đây chính là cặp trai tài gái sắc nhất trong mấy năm nay của Hải Thành chúng ta đấy!"
"Đúng vậy, đúng vậy, hai người này là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, ai dám phản đối tôi sẽ đập nát cái đầu chó của hắn!"
Nghe đám bạn xung quanh hô hào, Lương Thiên Hàng cũng nở nụ cười tự tin.
Cậu ta rất hiểu tính cách của Hạ Vũ Đình, cô là người dịu dàng không biết cách từ chối người khác, sợ sẽ làm đối phương mất mặt.
Giờ cậu ta đã tạo ra thời cơ hoàn hảo rồi, với bản lĩnh của cậu ta, việc tỏ tình hôm nay không phải đã nắm chắc trong tay rồi sao?
Chỉ cần nghĩ đến việc tối nay mình có thể đưa hoa khôi của trường lên giường, cậu ta liền thấy rạo rực trong người.
Lúc cậu ta hạ quyết tâm định tiến hành bước tiếp theo thì Hạ Vũ Đình lại mở lời trước.
Cô nói với giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Lương Thiên Hàng, cảm ơn anh đã tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi, thế nên tôi không thể đón nhận anh được.
Tôi xin lỗi".
Mọi người xung quanh đều sững sờ, họ nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm hay không.
Đó là Lương Thiên Hàng đấy! Cậu ta không chỉ cao to đẹp trai, còn chơi bóng rổ rất giỏi, biết chơi nhạc cụ, quan trọng nhất là tài sản nhà cậu ta lên đến mấy chục triệu tệ!
Từ khi nhập học đến nay, hotboy Lương đã yêu đương tổng cộng hai mươi tư lần, có thể nói là chỉ cần cậu ta ra tay là không cô gái nào có thể từ chối.
Nhưng hôm nay...Hạ Vũ Đình lại từ chối không chút do dự?
Lương Thiên Hàng cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ, cậu ta vội vàng tiến lên phía trước, nói: "Vũ Đình, có phải do ở đây đông người quá nên em xấu hổ không? Không sao cả, anh đã bao tầng cao nhất của khách sạn rồi, đến lúc đó dưới bầu trời sao mênh mông, chỉ có hai người chúng ta rồi anh lại tỏ tình với em nhé, được không?"
Hạ Vũ Đình vẫn lắc đầu, cô nói với giọng kiên quyết: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.
Trừ anh ấy, tôi không thể tiếp nhận bất cứ ai".
Vừa dứt lời, sắc mặt Lương Thiên Hàng liền thay đổi, mọi người xung quanh cũng đơ luôn tại chỗ.
Nhưng ngay lúc bầu không khí đang vô cùng xấu hổ, một giọng nói vang lên.
"Vũ Đình, anh đến rồi".
"Diệp Thành!"
Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người, Hạ Vũ Đình thoắt cái từ nữ thần xa vời không thể với tới biến thành cô em gái nhà bên.
Cô chạy thẳng đến chỗ người đàn ông trước mắt, cả cơ thể nhỏ bé lao thẳng vào lòng đối phương.
Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh đến hơi muộn, vừa nãy anh có chút chuyện cần xử lý".
Cỏ Liệt Dương và sâm Chu Tử là bảo vật quý giá hiếm có, phải cất giữ thật cẩn thận mới được, nếu không linh khí sẽ tiêu tán hết.
Diệp Thành bận bịu làm việc này nên mới đến muộn một lúc.
"Không đâu...anh có thể tới là em đã rất vui rồi".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vũ Đình đỏ bừng lên, tràn đầy nét mừng vui.
Cô mềm mại tựa người vào lòng Diệp Thành, cứ làm nũng không chịu đi ra.
Cảnh này không chỉ khiến các cô gái mắt chữ A mồm chữ O mà còn khiến các chàng trai đau lòng không thôi.
Đây là hoa khôi của trường đại học Hải Thành của bọn họ đấy, giờ để hotboy theo đuổi được thì cũng thôi đi, sao lại để một tên ở ngoài cướp mất thế này?
Người sốc nhất chính là Lương Thiên Hàng.
Vào khoảnh khắc Diệp Thành xuất hiện, cậu ta từ nhân vật chính biến thành nhân vật làm nền ngay.
Thấy mục tiêu của mình chẳng hề kiêng dè mà thân mật với người đàn ông khác, cậu ta cảm thấy sự ghen ghét của mình bùng nổ lên tới cực điểm.
Cậu ta chỉ muốn lập tức xông lên băm nát đôi nam nữ đê tiện này ra.
Hít một hơi thật sâu, sự ác độc lóe qua trong mắt Lương Thiên Hàng.
Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nhanh như bay, gửi một tin nhắn đi rồi mới đi lên cười nói:
"Vũ Đình, chúng ta tới khách sạn Hoàng Hậu ăn tối trước đã nhé? Đã đặt chỗ cả rồi".
Cậu ta tự tin rằng không có một sinh viên nữ nào có thể chống cự lại sự mê hoặc của khách sạn bảy sao, nhưng không ngờ Hạ Vũ Đình quay người lại, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn đón sinh nhật với Diệp Thành".
- ------------------
.