Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tuyệt đối không thể!”

Tôn giả Bằng liên tục lắc đầu, cố chấp không tin, hoặc có thể nói là... không tin được!

Cho tới khi Diệp Thành lên tiếng, trong giọng nói có chút biếng nhác: “Chân Tiên đúng là rất khó đạt nhưng có vài món bảo vật vẫn làm được!”

“Cái gì?”

Tôn giả Bằng giật mình, quay đầu nhìn Diệp Thành.

Không chỉ lão, Cố Trường Sinh, thiên nữ Thanh Hàn, gồm cả chị em nhà họ Nhan đều không tin. Tôn giả của tông giáo lớn tôn giả Bằng mà cũng chưa từng nghe nói, dân bản địa Trái Đất như Diệp Thành thì biết cái gì chứ?

“Ta không tin! Dù là thánh địa thần tông trong vũ trị thì cũng không thể làm được. Nếu không có năng lực phi thường của tông chủ - lão tổ Cổ Thánh của họ thì sao làm được? Chân Tiên chắc sẽ chạy đây đất rồi!”

Tôn giả Bằng phủ định.

Diệp Thành không đáp, ánh mắt anh lạnh lùng:

“Đây chỉ là do tầm nhìn quá thiển cận. Cách mà tôi biết có tới tận bảy, tám loại. Ví dụ như Thần La Thiên Tinh, đó là thứ ngưng tụ từ vũ trụ thiên đạo, trời sinh mà thành, dùng xong có thể một bước lên trời. Hoặc quả Cửu Tiên Thiên, tiên dược được hái từ Tiên giới, một quả có thể tạo thành một vị Hợp Đạo. Hay cũng có thể dùng căn nguyên của Hỗn Độn, lĩnh ngộ một chút thôi cũng lập địa thành tiên...”

Diệp Thành liên tục nêu tên bảy, tám loại linh vật.

Đáng tiếc Thần La Thiên Tinh, quả Cửu Tiêu Tiên hay căn nguyên của Hỗn Độn...

Mấy người Cố Trường Sinh hoàn toàn chưa từng nghe nói, càng chưa từng thấy, tất cả đều là bí mật tối cao của vũ trụ. Thánh chủ của thánh địa bình thường cũng chưa từng nghe thấy, huống chi những tu sĩ Nguyên Anh nhỏ bé tại tinh vực xa xôi này.

“Ha ha!”

Cố Trường Sinh không đáp, trong mắt là sự nghi ngờ, không hề tin Diệp Thành. Chỉ có tôn giả Bằng là hoảng hốt. Biểu hiện trên đường đi của Diệp Thành rất không tầm thường, vượt xa sự tưởng tượng của lão về một người dân bản địa Trái Đất, tôn giả Bằng cũng không dám tùy tiện phủ định lời anh.

Kế tiếp, không ai nói gì, chỉ ngồi bên hồ chờ địa cơ duyên tới.

Cố Trường Sinh nói, mỗi một đại cơ duyên đều sẽ xuất hiện vào ban đêm. Tuy chỉ có một thời gian ngắn nhưng lại có thể làm nhiều Nguyên Anh tìm hiểu dị thú chung quanh..

Sau khi anh ta nói, ánh mắt Diệp Thành càng thêm tĩnh lặng, chẳng khác nào đáy hồ sâu hoắm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong màn đêm, một tiếng vang lớn truyền ra.

Trong hồ nước bắt đầu chấn động, vô số dị thú chạy ầm ầm trên đất tiên, tụ tới cạnh hồ. Mọi người chỉ thấy trên mặt hồ lấp lánh ánh sao xinh đẹp, vô số luồng sáng tỏa ra.

Những tia sáng kia tụ trên đất tiên nhưng đang vòng bao bọc thứ gì đó.

“Đó là?”

Mọi người mở to hai mắt.

Tia sáng tụ lại, một đống sáng không thể miêu tả, từ từ hiện ra trên mặt hồ. Nó giống như một vòng khí lưu, vừa giống Thái Cực sinh lưỡng nghi, vừa giống mây tía Hồng Mông cuồn cuộn. Nhưng trong một lát, nó lại biến đổi vạn vật chúng sinh. Mọi người nhìn nó như ngôi sao trong vũ trụ, trời trăng dâng lên, quy tắc thiên nhiên vạn vật biến hóa đều nằm bên trong.

Nó lơ lửng trên không như không có gì rồi lại tràn đầy, mang theo khí tức thần tiên đắc đạo.

“Quả nhiên là hắn!”

Diệp Thành từ từ nhắm mắt lại, anh không nói, mọi người đã đoán được.

Thần La Thiên Tinh!

Trời sinh mà thành, chứa đựng quy tắc thiên đạo, nuốt một phần thì sẽ thành đấng tối cao, đây là linh vật trời sinh thần kỳ vô hạn.

Mọi người nhìn Thần La Thiên Tinh, trong mắt đều là sự tham lam, ngay tôn giả Bằng cũng suýt không kiềm nén được. Đây là bước khởi đầu của Chân Tiên, lão quan sát Diệp Thành, cuối cùng cố gắng đè ép ɖu͙ƈ vọng xuống.

“Đáng tiếc, Thần La Thiên Tinh này còn chưa hoàn thiện, còn thiếu một chút đạo vận. Ít nhất cũng phải đợi thêm một trăm nghìn năm thì mới tính là chín muồi.

Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Không hoàn thiện cũng được, dù sao cũng là Chân Tiên!”

Tôn giả Bằng run rẩy nói, trong lòng đang đánh lô tô, cố gắng kiềm nén sự tham lam và ɖu͙ƈ vọng của mình.

“Chủ thượng, không phải cậu nói Thần La Thiên Tinh là linh vật trời sinh, chỉ có thể ra đời khi vũ trụ mới tạo thành à? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Ân U Liên bỗng lên tiếng hỏi, tuy cô ấy cũng kinh ngạc nhưng tâm hồn trong sáng, hai mắt trong suốt như thủy tinh.

Mặc kệ nó có phải trời sinh hay không, sử dụng tốt là được!

Tôn giả Bằng và Cố Trường Sinh đều chỉ hận không thể đứng tại chỗ mắng to, nhưng đối mặt với Diệp Thành, không ai dám ra tay, sợ ném chuột thì vỡ bình.

“Không sai, Thần La Thiên Tinh bình thường đúng là ra đời vào thuở trời đất mới hình thành nhưng cái này không giống. Nó là bị người ta dùng trận pháp vô thượng rút ra hơn một trăm nghìn năm pháp tắc Thiên Đạo của Trái Đất và năng lượng của một ngôi sao để súc thành rồi phát triển. Dải Ngân Hà có đạo giáo không trọn vẹn, không ai thành Nguyên Anh Hợp Đạo chân chính cũng là vì cái này!”

Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.

“Pháp trận nào có thể rút ra Thiên Đạo? Đây là trộm thiên cơ mà!”

Mọi người sợ hãi, tôn giả Bằng cũng kinh ngạc.

Pháp môn nghịch thiên thế này thì họ chưa từng nghe nói, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Thiên Đạo là gì, đó chính là sự tồn tại cao nhất, siêu việt mọi cấp bậc, là nguồn gốc vận hành của vũ trụ. Pháp tắc chỉ là cách thức Thiên Đạo chứng minh sự tồn tại. Ngay cả Chân Tiên Hợp Đạo thì chỉ có thể tìm hiểu Thiên Đạo, hoàn toàn không dám đụng vòm càng không cần phải nói tới việc dùng trận pháp giữ lại.

Rút ra Thiên Đạo, điều này còn kinh khủng hơn là đạp lên cả sao Thái Tuế! Đây là điều mà một người tu tiên phàm tục có thể nghĩ ra sao?

Sợ là tiên nhân trên chín tầng trời mới làm được.

“Có!”

Diệp Thành từ từ nói, hai mắt thâm thúy, âm thanh như vọng về từ viễn cổ mênh mông, mang theo một chút lạnh lẽo, một chút than thở, một chút hiểu rõ và thương cảm:

“Tôi từng thấy pháp trận này. Tên nó là...”

“Ma Sát Hồn Thiên Trận!”

Khi Diệp Thành nói ra cái tên này, không chỉ Ân U Liên, chị em nhà họ Nhan mà ngay cả Cố Trường Sinh, thiên nữ Thanh Hàn đều ngơ ngác. Rõ ràng là họ chưa từng nghe thấy, chỉ có lão đạo lôi thôi, lão nhíu mày như nhớ ra gì đó, khó khăn nhớ lại.

“Nói khoác không biết ngượng, Thiên Hành vô thường, Thiên Đạo luôn tồn tại. Trên thế gian này, sao có thể có ai hay trận pháp nào rút ra được Thiên Đạo? Đây đã là hành động vượt quá thế giới chúng ta, dù là Cổ Thánh sâu trong vũ trụ thì cũng chưa chắc có được thủ đoạn thông thiên như thế!”

Cố Trường Sinh tỉnh táo lại rồi châm chọc.

Ân U Liên, chị em nhà họ Nhan đều tức giận trừng đối phương. Trên thực tế, họ luôn coi Diệp Thành là thần, thấy Cố Trường Sinh chẳng có chút tu vi nào mà lại nói mỉa như đúng rồi thì càng giận, gương mặt Ân U Liên đỏ bừng.

“không biết không có nghĩa là không có!”

Ân U Liên đứng ra phản bác thay Diệp Thành.

“Ha ha!”

Cố Trường Sinh cười đầy ngạo mạn, vênh váo nói:

“Đúng là Diệp Thành có chút thủ đoạn lợi hại, chính tôi cũng ngạc nhiên nhưng xét về kiến thức, dân bản địa của dải Ngân Hà sao biết được điều gì trong vũ trụ, sao trời mênh mông?”

“Thiên
Advertisement
';
Advertisement