Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Tất cả mọi người đều nói Diệp Thành sẽ lùi bước, dù là mười đại Thiên Quân hay là thánh địa Lăng Tiêu thì đều không phải là người anh có thể trêu vào.

Không bằng bế quan để tu luyện nghìn năm, sau khi tu vi thành thì lại đi báo thù.

      “Co được giãn được, chỉ là thiếu chút khí phách thôi!”, tông chủ Phục Ma Thiên Tông nhận xét.

      “Hầy, anh hùng không được tự do, ai kêu Diệp Thiên Quân quá kiêu ngạo, trêu chọc nhiều thế lực như vậy? Cậu ta thật sự cho rằng mình là vô địch sao?”, Nguyệt Hoa trưởng lão thở dài.

      Gần như các thế gia, tông môn đều đang thảo luận về Diệp Thành.

Tuy có một số nhỏ ủng hộ anh nhưng đa số lại cho rằng anh nhất định sẽ nhường nhịn lùi bước, tránh được tình thế này rồi lặng lẽ rời núi.

      Dù sao thánh địa Lăng Tiêu và mười đại Thiên Quân cũng không thể chặn cửa Luyện ngục Vô Gian cả một nghìn năm.

      Nhưng cũng vì vậy, người thường Hoa Hạ sẽ phải làm nô lệ cả đời, cái tên Diệp Thành cũng sẽ dính liền với cái danh kẻ chạy trốn, tên nhát gan, không thể xóa bỏ.

Nhiều người ủng hộ Diệp Thành đang chờ anh xuất hiện nhưng khi thời gian càng ngày càng gần, mọi người đều tuyệt vọng.

      “Chủ thượng...!người thật sự muốn từ bỏ cho Hoa tộc, từ bỏ cho chúng tôi sao?”  
      Ở khu vực Thăng Nguyệt, Ân U Liên tựa vào Liễu Băng Dao, nghiêng ngả tiến lên, không khí tĩnh mịch, thậm chí chính họ cũng không qua tin tưởng.

      “Chúng ta chặn cả nửa ngày rồi, nửa ngày sau chính là tròn ba tháng lệnh cấm của thánh địa Lăng Tiêu, Hoa tộc nhất định sẽ bị diệt tộc.


Nếu Diệp Thiên Quân nhịn được cả mối thù diệt tộc thì với loại rùa rụt đầu này, sao chúng ta so được sự nhẫn nại chứ!”  
      Ngoài Luyện ngục Vô gian, khi mặt trời dâng lên, tới giữa trưa, mười đốm sáng trong đó rực rỡ xuất hiện, bên trong một đốm sáng vang lên giọng nói, đó đúng là Thần Diệm Thiên Quân của thành Thánh Viêm.

      Lão nói một câu khiến mấy Thiên Quân đều cười phá lên.

      “Bắt một tên nhát cáy như vậy mà chúng ta huy động nhân lực cỡ này, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà!”.

Nhất Dương lão tổ lắc đầu, tỏ ra thất vọng.

Lão được vây quanh bởi kiếm khí dày đặc như muốn xé rách cả  bầu trời.

      Bạch Phượng Thiên Quân, Hắc Thủy lão tổ, Liên Hoa cung chủ đều gật đầu.

      U Mộc lão tổ có số tuổi lớn nhất, tu vi cao nhất thở dài như đang hối hận vì bản thân quá cẩn thận.

      “Những người này...”  
      Minh Sương mang vẻ đẹp trong trẻo, được bao phủ bởi hỗn độn, sau lưng mọc hai cánh đứng sau lưng Bạch Phượng Thiên Quân, ánh mắt tràn đầy oán hận.

      Cô ấy bị Bạch Phượng Thiên Quân ép quay về, dù sao cũng là đệ tử Bồng Lai Tiên Sơn nên không thể không nghe lời lão tổ.

Nhưng khi thấy mất vị Thiên Quân tỏ ra khinh miệt Diệp Thành như thế, trong lòng cô ấy cảm thấy tức giận thay anh.

      “Nhưng Diệp Thiên Quân...!thật sự định vứt bỏ hai cô gái yêu mình và người trong tộc sao?”  
      Trong lòng Minh Sương đang dao động, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, dường như truyền ra từ Luyện ngục Vô Gian.

      “Đám ô hợp này đang chờ chết sao?”  
      Mọi người hoảng sợ quay đầu, một thiếu niên mặc áo xanh, chắp hai tay sau lưng, gương mặt bình thản đang bước chậm rãi từ trong Luyện ngục Vô Gian ra.

Hai mắt tĩnh lặng, không một chút cảm xúc, anh nhìn mấy Thiên Quân như đang nhìn cục đá, con kiến, cọng cỏ.

Đó đúng là Diệp Thành!  
      Thánh nhân mà bất nhân, coi chúng sinh như súc sinh.

Ta nhìn chúng như nhìn người chết!  
      Bên ngoài Luyện ngục Vô Gia, mười đại Thiên Quân của dải Ngân Hà đang lơ lửng trên không, thần quang lấp lóe, kiếm khí dày đặc hay lửa đỏ hừng hực, cũng có cả quỷ vực U Minh như ẩn như hiện.

      Bên kia, năm vị ma soái đều tự trấn thủ một phương, gần như đang đứng sóng đôi với dải Ngân Hà nhưng cũng đang chặn cửa vào Luyện ngục Vô Gian chặt chẽ.

Ai cũng như mặt trời ban trưa, trong cơ thể có năng lượng vô hạn, uy thế như sóng trào, từng đợt giội rửa chung quanh, chấn động trời đất, khiến nhiều tu sĩ không thể không lùi bước, hoàn toàn không có chỗ dựa.

      Trong một khu vực nhỏ mà lại tụ tập tới mười lăm vị Nguyên Anh, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào?  
      “Ầm ầm...”  
      Mặc dù mấy vị Nguyên Anh đều thu lại pháp lực nhưng sức mạnh vô hình vẫn tràn ra một chút khiến cho núi nổ, không gian nứt ra.


Tự thân họ chính là hóa thân của pháp tắc.

Vô số sức mạnh pháp tắc tràn đầy khu vực mười dặm lân cận, khiến cả khu vực trở nên vặn vẹo, không gian bị nghiền nát trở nên trống rỗng, từ đó tạo ra vô số gió lốc không gian.

      Nhiều tu sĩ Kim Đan và người của tộc Lệ Ma đã lùi ra ngoài hơn trăm dặm.

      Chỉ có Minh Sương, môn chủ Hắc Thủy Môn và trưởng lão các tông, chúng thiên kiêu Tinh Hà gắng gượng tới Nguyên Anh mới có thể đứng vững trong gợn sóng như cũ.

      “Đây là uy thế Nguyên Anh sao?”  
      Vân Thiên Hà đã hiểu, tuy anh ta đứng thứ hai trên bảng Tinh Hà, là nửa bước Thiên Quân đỉnh phong nhưng ngày nào còn chưa thành Nguyên Anh thì anh ta vẫn không thể nào đứng ngang hàng với Nguyên Anh.

Trong đám đông, Minh Sương với hai cánh màu bạc sau lưng, mây hỗn độn ngưng tụ, tay áo tung bay, cơ thể thon dài như tiên nữ, đứng thẳng sau Bạch Phượng Thiên Quân.

      “Quá mạnh, đây là Kim Đan tuyệt phẩm sao?”  
      Vân Thiên Hà than thở trong lòng, Thiên Quân đã mạnh như thế, người từng chém chết Thiên Quân là Diệp Thành thì sao, đáng sợ cỡ nào? Anh ta đang nghĩ thì tai nghe thấy âm thanh quen thuộc.

      “Đây là...”  
      Vân Thiên Hà giật mình, quay đầu thấy một người đang từ từ đi ra.

      “Diệp Thành?”  
      Nhiều trưởng lão sửng sốt, đại trưởng lão Bồng Lai sầm mặt.

      “Chính là hắn!”  
      Minh Sương cũng không nhịn được mà kinh ngạc.

Cô ấy chờ Diệp Thành rời núi, ngăn chặn cơn sóng dữ nhưng khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô ấy vẫn cảm thấy khó tin.

      Mười lăm vị Nguyên Anh đang có mặt ở đây.

      Sao anh dám?  
      “Tốt tốt tốt, không hổ là Diệp Thiên Quân! Mười đại Thiên Quân thì đã sao? Dù mười nghìn người thì sao, Ngô đến rồi!”  
      Những tán tu ủng hộ Diệp Thành thấy cảnh này thì đều vỗ tay.

      “Diệp Thiên Quân!”  
      Những thiên kiêu bảng Tinh Hà nghe tin mà đến cũng tập trung nhìn lại, trên mặt là sự kính phục.

      Nếu như trước đó Diệp Thành đã dùng thực lực áp đảo nhiều thiên kiêu khiến họ khâm phục sức mạnh.

Nhưng hôm nay, anh lại vẫn bước ra trước mười vị Thiên Quân và năm ma soái...! 
      Họ kính nể anh vì khí phách và can đảm của anh.

      “Đúng là Diệp Thiên Quân à?”  
      “Má ơi, anh ta dám ra à, trâu đấy!”  
      “Không được không được, tôi đã cho rằng anh ta sợ hãi, nhát như thỏ, trốn trong Luyện ngục Vô Gian trăm năm không rời núi, ai ngờ vào ngày cuối cùng trong lời nói của thánh địa Lăng Tiêu, anh ta lại ngang nhiên bước ra.


Chẳng lẽ anh ta không sợ nhóm Thiên Quân và ma soái này sao?”  
      “...”  
      Vô số tu sĩ dải Ngân Hà lùi ra ngoài hơn trăm dặm, nhưng người có Kim Đan Xuất Khiếu đều nắm nhiều thần thông đạo thuật, đôi mắt dễ dàng nhìn thấu chuyện ngoài trăm dặm.

Tuy nhiều người không biết Diệp Thành nhưng thấy anh mặc đồ xanh, mặt lại chỉ như mới 16, 17, còn bước ra từ Luyện ngục Vô Gian thì gần như đều đoán là Diệp Thành.

      Ầm…  
      Giờ phút này, cả Thăng Nguyệt đều sôi trào.

      Tin Diệp Thành tới nhanh chóng lan truyền, thậm chí còn nhanh chóng bay lên thú khổng lồ Lăng tiêu trên không trung, thậm chí là truyền ra khắp thế giới.

      Hai người bị đuổi giết,dồn vào góc là Ân U Liên nghe thấy, những truy binh kia cũng dừng chân.

      Diệp Thiên Quân xuất hiện, nếu trận chiến này anh thắng, tất cả những kẻ đuổi giết hai người Ân U Liên sợ rằng sẽ bị anh trả thù mất.

họ chỉ muốn Kim Đan, sao gánh nổi lựa giận của một đại Thiên Quân.

      Dù hi vọng thắng của Diệp Thành quá nhỏ bé nhưng mọi người đều đồng loạt dừng bước mà chẳng cần hẹn trước.

      Hai người Ân U Liên thở hổn hển.

Nhưng họ chẳng lo lắng những điều này, gương mặt kích động, Liễu Băng Dao run giọng nói: “Cái tên kia, cái tên tồi kia cuối cùng cũng có chút lương tâm, anh ta tới rồi, anh ta không từ bỏ chúng ta!”  
      Ân U Liên nắm tay Liễu Băng Dao, gật đầu mạnh, kích động tới mức khó nói thành lời, chỉ biết chảy nước mắt.

      “Chủ thượng, người rốt cuộc đã tới rồi!”  
      Cô ấy ngẩng đầu, nhìn Luyện ngục Vô Gian ở phía xa, Diệp Thành mặc áo xanh như đang đứng trước mặt.

Cơ thể chồng chất vết thương run rẩy, suýt ngã xuống đất.

Trái tim cũng trầm tĩnh lại.

Diệp Thành đã tới như cột chống trời cho họ, không cần nơm nớp sợ hãi nữa.

      Một lát sau, tin tức truyền khắp,dải Ngân Hà đều chấn động.




Advertisement
';
Advertisement