Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Chắc cậu ta sẽ không để lỡ cuộc hẹn bảy ngày, sau đó bỏ chạy, trở thành trò cười của dải Ngân Hà đấy chứ?"  
      Rất nhiều tu sĩ đang ngồi trong thuyền báu phàn nàn không thôi.

      Bỗng có lão tổ Thiên Quân mở bừng mắt: "Đến rồi!"  
      Mọi người nhìn ra xa, chỉ thấy ở chân trời có một chiếc xe ngựa màu đen đang đạp lên hư không, vắt ngang trời đất, phóng về phía thánh địa Lăng Tiêu.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều biết.

      Diệp Thành đã đến!  
      Bầu trời bao la, vạn dặm thoáng đãng, mặt trời sáng chói.

Xung quanh thánh địa Lăng Tiêu chỉ có mấy chục luồng sáng đang lơ lửng, mỗi luồng sáng là một Thiên Quân Nguyên Anh.

Các tu sĩ khác không có tư cách để lơ lửng giữa trời, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xem trận chiến ở trên thuyền, hoặc trên các hòn đảo quanh đó.

      Lúc này, một chiếc xe ngựa màu đen có vẻ ngoài giản dị đạp lên hư không mà tới, ai cũng biết chắc chắn là đại tu Nguyên Anh đến.

      "Diệp Thiên Quân đến rồi!"  
      Khoảnh khắc đó, vô số tu sĩ và người phàm của dải Ngân Hà đều trợn to mắt, đánh giá thật kĩ chiếc xe ngựa, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.


Tuy Diệp Thành nổi tiếng như cồn, ngầm được gọi là đệ nhất dải Ngân Hà, nhưng số người từng nhìn thấy anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

      "Diệp Thiên Quân đến rồi kìa".

      Em gái Nhan Ngọc Tuyết kích động kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Nhan Ngọc Kiều cũng trở nên rạng rỡ.

      "Hai vị tiên tử, nếu hai cô muốn gặp Diệp Thiên Quân thì bản công tử có thể giới thiệu.

Nhà tôi là đại tộc của Hoa Hạ, lão tổ nhà tôi và Diệp Thiên Quân kết giao ngang vai vế, chắc là anh ấy sẽ nể mặt tôi".

      Người lên tiếng là một tu sĩ trẻ tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, toàn thân tỏa ra ánh sáng, anh ta mỉm cười bước tới, khuôn mặt mang chút cao ngạo.

      "Cảm ơn công tử, nhưng không cần đâu".

      Nghe thấy lời nói dối lộ liễu như vậy, Nhan Ngọc Kiều kéo em gái, kín đáo lùi lại mấy bước, quay đầu đi không để ý đến anh ta nữa, khiến sắc mặt tu sĩ trẻ kia hơi sượng sùng.

      Lúc này, thánh địa Lăng Tiêu vốn được bao phủ trong mây mù hỗn độn cũng phát ra một tiếng động lớn rền vang.

Mây mù tan đi, hỗn độn rút lui, để lộ đội hình.

Mọi người chỉ thấy phía trên thánh địa Lăng Tiêu có vô số lầu các tiên gia cao vút, một con đường kéo dài từ chân núi lên đỉnh núi.

Trên đỉnh cao nhất có một tòa đại điện cổ xưa cao lớn nguy nga, từng luồng khí tức kinh thiên động địa đang tỏa ra từ tòa đại điện đó.

      "Người ngoài đến bái sơn phải tuân theo thần luật của thánh địa Lăng Tiêu ta, trèo từ dưới chân núi lên, trải qua mười ba ải, sau khi lên đến đỉnh mới được gặp Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu ta".

      Một tu sĩ khoác áo trắng, mặt không cảm xúc, vô cùng lạ mặt hiện lên giữa không trung, nói với vẻ kiêu ngạo.

      Lão chính là một Thiên Quân Nguyên Anh.

      Vậy mà bây giờ lại đứng ở trước cửa núi, làm công việc đón khách, khiến vô số tu sĩ phải há hốc miệng.

Ở bất cứ thiên tông nào thì Thiên Quân cũng là một sự tồn tại cấp bậc lão tổ trấn tông.

Thánh địa Lăng Tiêu này xa hoa quá mức, quả nhiên nội tình sâu không lường được.

      Mọi người đều quay đầu lại xem Diệp Thành trả lời thế nào.


Nếu tuân theo pháp lệnh thì sợ là khí thế gom góp được trong bảy ngày nay sẽ mất sạch, không thể ngang hàng với thánh địa Lăng Tiêu được nữa.

      "Cạch!"  
      Đúng lúc này, cửa xe ngựa mở ra.

      Hai nam một nữ bước từ trong xe ngựa ra, người thanh niên dẫn đầu mặc áo xanh, tóc đen mắt đen, toàn thân không tỏa ra chút khí tức nào, ung dung thoải mái như đi dạo.

Thiếu nữ phía sau vóc dáng cao gầy, mặc áo tím, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chân long lượn vòng quanh người, khí thế ngút trời.

Người còn lại là một lão già, cũng sâu không lường được, là một đại tu Nguyên Anh.

      Người thanh niên chắp tay sau lưng, nhìn thẳng vào thánh địa Lăng Tiêu, dửng dưng đáp.

      "Lần này tôi đến không phải để bái sơn".

      "Nếu không phải đến bái sơn thì hãy xuống khỏi xe mây, chờ trưởng lão thánh địa Lăng Tiêu ta có thời gian rảnh sẽ gặp", Thiên Quân Nguyên Anh khẽ hừ, vẫn tỏ vẻ kiêu căng.

      "To gan, từ lúc nào mà chủ nhân ta nói chuyện lại đến lượt một người hầu canh cửa ngắt lời chứ?"  
      Tôn giả Bằng đứng sau lưng Diệp Thành bước lên, bàn tay thò vào hư không, hóa thành một chiếc vuốt ưng vảy đen to mấy mẫu, bao trùm vô số tia chớp.

      Chiếc vuốt ưng kia vừa xuất hiện, khí tức đáng sợ đã đè sập trời đất, khiến bóng dáng của các tu sĩ trong phạm vi trăm dặm phải trầm xuống.

      "Dám ra tay với thánh địa Lăng Tiêu ta sao?"  
      Thiên Quân áo trắng trợn trừng mắt, lùi phắt lại, cảm nhận được uy lực của cú vồ này chắc chắn không phải Nguyên Anh bình thường có thể đỡ được.

Nhưng tôn giả Bằng mạnh đến mức nào chứ? Lão ta thành đạo đã ba vạn năm ở ngoại vực, là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ chân chính, tuy vào dải Ngân Hà phải chịu áp chế của pháp tắc, nhưng lão theo Diệp Thành đã lâu, toàn nghe những kinh điển đại đạo, uy lực cũng không phải một Ngụy Nguyên Anh có thể chống lại được.

      "A!"  
      Thiên Quân áo trắng hét lên thảm thiết.

      Nửa người của lão bị vuốt ưng xé toạc, đứt rời một cánh tay, kéo theo một mảng máu thịt, máu thần phụt ra, vương vãi đầy hư không.

      Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì đây không phải là vết thương nặng, nhưng đường đường là Thiên Quân của thánh địa Lăng Tiêu mà lại bị một người hầu của Diệp Thành đánh bại chỉ bằng một chiêu, làm mất hết uy danh của thánh địa.

Thiên Quân áo trắng kia tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, kêu lên oai oái, định ra tay trả thù.

      Nhưng Diệp Thành vẫn chẳng thèm để ý đến lão, anh nhìn thẳng lên đại điện trên đỉnh núi, vẻ mặt bình thản.


      "Lần này tôi đến thánh địa Lăng Tiêu là để đòi lại công bằng.

Ân oán mấy nghìn năm của Hoa tộc, từ Hiên Viên Đại Đế năm xưa đến thiên lao của thánh địa Lăng Tiêu hiện giờ, những món nợ này, thánh địa Lăng Tiêu phải trả lại tất cả.

Không trả hết thì bán sơn môn, đấu giá thần bảo, giảm giá thiên dược.

Đời này trả không hết thì đời sau trả, đời sau trả không hết thì đời sau nữa, đời con đời cháu, đến khi nào thánh địa Lăng Tiêu trả hết nợ máu mấy nghìn năm của Hoa tộc ta thì mới coi như kết thúc".

      "Nếu không..."  
      Diệp Thành nói đến đây thì ngừng lại.

      "Nếu không thì sao?"  
      Một giọng nói bỗng vang lên trong thánh địa Lăng Tiêu, giọng nói đó uy nghiêm vô cùng, giống như pháp lệnh của đế vương trên chín tầng mây.

Lão vừa lên tiếng, mây trong nghìn dặm xao động, sấm sét rền vang, uy nghiêm vô hình hiện ra giữa không trung, đè lên trái tim của mỗi người.

      "Cao thủ, ít nhất phải là trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu, thậm chí là Thần chủ!"  
      Các tu sĩ cả kinh trong lòng.

      "Nếu không, tôi sẽ đạp bằng thánh địa Lăng Tiêu, đập nát sơn môn, hủy sạch đạo thống, giết hết những người có liên quan đến thánh địa Lăng Tiêu trên thế gian, nam thì giáng làm nô, nữ giáng làm kĩ.

Sau đó bắt những kẻ giết người và các lãnh đạo cao tầng của thánh địa Lăng Tiêu từng ra tay với Hoa tộc ta, rút linh hồn của chúng, dùng lửa địa ngục ở nơi sâu nhất trong Luyện ngục Vô Gian để thiêu đốt mười vạn năm".

      Diệp Thành gằn từng chữ, không chút quan tâm đến giọng nói của Thần chủ.

Từng chữ của anh như thép, hai mắt vô cùng kiên định.

Đó là lời thề mà chính miệng Diệp Thành lập với trời xanh, trước Tinh



Advertisement
';
Advertisement