Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thành tức giận quát, đôi mắt tỏa ra sát khí ngút trời, giống như Tu La bước ra từ biển máu.

      “Chỉ dựa vào cậu thôi sao?”  
      Côn Luân lạnh lùng hừ một tiếng, đáy mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

      Thần mâu trong tay hắn lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khí tức đáng sợ chấn động cả vũ trụ.

Đó là cây mâu có thể làm bị thương cả Chân Tiên, chính là khắc tinh của kim thân bất hoại của Diệp Thành.

      Từng luồng sáng vô hình giữa hư không đồng thời nhập vào người Côn Luân.

Hắn đang ở lĩnh vực của thánh địa Lăng Tiêu, có thể mượn dùng sức mạnh của đạo thổ bất hoại, uy lực phát ra hơn xa Nguyên Anh trung kỳ.

      “Giết!”  
      Diệp Thành không nhiều lời nữa.

      Anh giơ nắm đấm lên rồi nện xuống giống như thần linh Thái cổ, dao động mãnh liệt chấn động vòm trời, khiến trời đất phải rung chuyển.

Thân xác anh cao mười vạn trượng, đỉnh đầu chạm đến trời, một khi hoạt động thì uy lực có thể mạnh đến vô hạn.

      Nhưng Côn Luân không chút sợ hãi, toàn thân hắn khoác từng lớp ráng thần, mỗi lớp ráng thần đều khiến sức mạnh của Côn Luân tăng vọt lên gấp mấy lần.

Cuối cùng, sức mạnh còn đuổi kịp Diệp Thành.

Phần Thiên Thần Mâu trong tay Côn Luân đâm một nhát, để lại một vết thương xuyên thấu trên pháp tướng của Diệp Thành.


      Hai người đều hiện ra pháp tướng cao mấy vạn trượng, giống như hai thiên thần hồng hoang đang giao đấu.

      “Thịch thịch thịch!”  
      Hư không rách toạc, trời đất sập xuống, cả hồ nước vạn dặm cũng nổi lên làn sóng cao mấy nghìn trượng.

Rất nhiều thuyền báu bị dư chấn của trận đấu làm cho vỡ nát.

Vô số tu sĩ cảm thấy sợ hãi, lùi liên tục mấy trăm dặm mới miễn cưỡng dừng lại.

Trên thánh địa Lăng Tiêu, ánh sáng ngút trời.

Rất nhiều pháp tắc Thiên Quân bay ra, trấn áp đạo thổ này mới ngăn chặn được sự phá hoại của hai người.

      “Rắc!”  
      Kim thân bất hoại của Diệp Thành mạnh đến mức nào chứ, một cú đấm đã khiến mấy chiếc xương sườn của Côn Luân bị gãy.

      Nhưng thần lực pháp tắc của Côn Luân nhập thân, thần mâu sắc bén cũng để lại một cái động lớn trên người Diệp Thành, giống như đường hầm xe lửa.

Vô số máu thần vương vãi khắp hư không.

      “Giết giết giết!”  
      Chiến đấu đến lúc điên cuồng, sáu pháp tướng sau lưng Diệp Thành đồng thời hiện ra, Huyền Vũ rít gào, Chu Tước gầm rú.

Anh nhấc một ngọn núi thần cao mấy vạn trượng lên ném về phía Côn Luân, khiến hắn phải lùi lại liên tiếp, một cánh tay cũng bị đánh gãy.

      Pháp lực của Diệp Thành vẫn mạnh hơn Côn Luân nhiều, ngay cả pháp tướng cũng cao hơn hắn.

Nếu không nhờ pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu gia trì cùng với thần mâu trong tay, thì Côn Luân không thể chống lại được Diệp Thành.

      “Bốp bốp bốp!”  
      Sau bảy tám chiêu, Côn Luân chỉ có thể trái đỡ phải ngăn, miễn cưỡng chống đỡ.

      “Sao thằng khốn này lại mạnh đến như vậy nhỉ? Mình chỉ đỡ được mười chiêu đã phải lùi lại, xem ra chỉ có thể kêu gọi các thần quân và các vị trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu cùng liên thủ, mới có thể khuất phục kẻ điên cuồng này”.

      Côn Luân vừa đánh vừa lùi, trong lòng thầm kinh hãi.

      Nhưng lúc này, chỉ thấy Diệp Thành quát to: “Đỉnh đâu!”  
      Ầm!  
      Một cái lò đỉnh cao vạn trượng, hội tụ vô số hoa văn thiên đạo xuất hiện giữa không trung, là vạn pháp quy nhất hiển hóa, dùng một đỉnh luyện vạn pháp.

Diệp Thành ôm chiếc đỉnh lớn, giống như bá vương khiêng đỉnh, giơ lên đỉnh đầu rồi ném mạnh về phía Côn Luân.

      Khoảnh khắc đó, hư không nứt toác, nhật nguyệt sụp đổ, hỗn độn cũng bị đảo ngược, sức mạnh đáng sợ đến tột cùng.

      Côn Luân không thể ngăn chặn được, bị chiếc đỉnh nện cho thịt nát xương tan, pháp tướng cao mấy vạn trượng sập xuống.

      Pháp tướng cao mấy vạn trượng sập xuống là cảnh tượng khủng khiếp đến cỡ nào chứ? Chẳng khác gì một ngọn núi thần vỡ tung, vô số xương thần, máu thần cùng với những mẩu xương tay chân gãy màu vàng rơi từ trên trời xuống đất và vào hồ nước, mỗi mẩu lại làm dấy lên ngọn sóng cao mấy trăm trượng.

      “Côn Luân thua rồi sao?”  
      Các Thiên Quân đều trợn mắt há mồm.


      Uy danh của thần tướng Côn Luân đã truyền khắp dải Ngân Hà mấy vạn năm, đây là cường giả siêu cấp chỉ đứng sau Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu.

Cho dù là một số lão Thiên Quân, hay nội tình của các thiên tông đại giáo cũng không dám tuyên bố là thắng được Côn Luân, nhất là Phần Thiên Thần Mâu trong tay Côn Luân có uy lực đáng sợ đến đâu chứ? Có thể làm bị thương Chân Tiên mà!  
      Nhưng...!hắn vẫn thua.

      “A!”  
      Côn Luân hét lên thảm thiết.

      Tuy chỉ là pháp tướng sụp đổ, nhưng chiếc đỉnh của Diệp Thành đã khiến hắn bị thương nặng.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng lao vút lên trời từ trong đống máu tươi xương vụn, chính là chân thân của Côn Luân.

Chỉ có điều, toàn thân hắn hiện ra từng vết nứt, giáp vàng tả tơi, tóc tai rũ rượu, khóe miệng còn vương máu, hiển nhiên đã bị thương nặng.

      “Sao ta có thể thua được chứ?”  
      Côn Luân không tin, năng lượng cả mảnh đất thần của thánh địa Lăng Tiêu đều hội tụ trên người hắn, lại thêm Phần Thiên Thần Mâu, vậy mà vẫn không đỡ được một đòn của Diệp Thành sao? Việc này đã gây một cú sốc rất lớn đối với lòng tự tin của Côn Luân.

      "Chỉ là một Nguyên Anh trung kỳ nhỏ bé, tôi giết như giết gà thôi".

      Diệp Thành giẫm chân xuống.

      Ầm!  
      Côn Luân bị đạp từ giữa không trung xuống hồ nước, như Thái Sơn vị ném vào biển lớn, làm dấy lên làn sóng ngút trời, thậm chí đáy hồ còn bị giẫm thành một cái hố khổng lồ.

      "A a a!"  
      Côn Luân phát ra tiếng gầm giận dữ kinh thiên, từng tầng lửa thần màu vàng quanh người hắn điên cuồng thiêu đốt, thậm chí hóa thành màu đỏ máu, ngay cả khí huyết cũng được chuyển dời.

Từng chuỗi ánh sáng thần của đạo thổ trên thánh địa Lăng Tiêu nhập vào người Côn Luân, khiến khí tức của hắn không giảm mà còn tăng mạnh, Phần Thiên Thần Mâu trong tay dường như xuyên thủng được trời xanh.

      Diệp Thành chỉ dửng dưng nhìn, chân vẫn bất động.

      Sáu thần tướng là Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Hải Hoàng, Kỳ Lân đồng thời hiện ra, Kim Ô Thần Luân cuồn cuộn chậm rãi chuyển động, sức mạnh to lớn dồn lên người Côn Luân, giẫm hắn thật chặt dưới đáy hồ, thậm chí cùng với sức mạnh ngày càng nặng hơn trên chân Diệp Thành, thân thể của Côn Luân còn phát ra tiếng kẽo kẹt, như một miếng thủy tinh bị ép vỡ.

      Diệp Thành đang định dùng chân để giẫm cho Côn Luân tan xác.

      "To gan, mau thả thần tướng Côn Luân ra!"  
      Các trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu đều biến sắc, giận dữ mắng mỏ.

      "Tôi đã nói rồi, nếu thánh địa Lăng Tiêu không chịu cúi đầu, thì sẽ phải nợ máu trả máu.

Tôi sẽ bắt thánh địa Lăng Tiêu phải trả lại gấp trăm nghìn lần tất cả nợ máu mà các người gây ra cho Hoa tộc tôi!"  
      Diệp Thành giẫm chân lên Côn Luân, giọng nói lạnh lùng băng giá.

      "Ngược đãi một người của tộc tôi thì tôi sẽ giẫm chết một thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu.

Bắt nhốt hàng tỷ đồng bào của tộc tôi, thì tôi sẽ huyết tẩy thánh địa Lăng Tiêu, chém giết toàn bộ môn đồ của các đạo thống!"  
      Trong lúc nói, bàn chân anh vẫn dùng sức, mọi người kinh ngạc nhìn thấy thần tướng Côn Luân đang điên cuồng giãy giụa dưới bàn chân khổng lồ màu vàng của Diệp Thành.

Thậm chí hắn còn vung Phần Thiên Thần Mâu lên, để lại những cái động lớn, nhưng vô ích, Diệp Thành vẫn lạnh lùng tàn nhẫn giẫm xuống, giống như một chiếc máy thủy áp nặng vạn tấn đang ép xuống, muốn nghiền Côn Luân thành bột mịn.


      "Giết!"  
      Lúc này, các trưởng lão không còn giữ bình tĩnh được nữa.

      Chỉ thấy từng luồng ánh sáng từ trên đỉnh thánh địa Lăng Tiêu lao vút lên trời.

Từng luồng cầu vồng kinh thiên động địa bắn từ trong tay những trưởng lão áo trắng này ra.

Mỗi đòn tấn công đều khiến trời đất rung chuyển, mặt hồ nổi sóng, núi thần nứt toác, chẳng khác gì đòn tấn công mạnh nhất của Nguyên Anh.

      Đao thương kiếm kích, búa rìu móc câu…  
      Hai, ba mươi thiên bảo khác nhau nện xuống ầm ầm.

      Mỗi một thiên bảo đều ẩn chứa ánh sáng vô cùng tận, giống như thần linh bổ ra một đòn chói mắt, bất cứ tu sĩ nào nhìn thấy cũng phải biến sắc.

Hai, ba mươi Thiên Quân cùng liên thủ thì uy lực đáng sợ đến nhường nào? Tuy bọn họ chỉ là Ngụy Nguyên Anh, đạo thống thiếu sót, nhưng vẫn cực kỳ mạnh.

Mặt đất trong phạm vi mấy nghìn dặm cũng bị nổ thành mảnh vụn.

      "Một lũ kiến".

      Diệp Thành vung tay lên như xua ruồi, nhẹ nhàng hất bay mấy món thiên bảo.

      Anh tu thành kim thân bất hoại, lại có chín tầng thần lực nhập vào người, nên xác thịt cực kỳ mạnh mẽ.

Tuy lúc này chỉ là pháp tướng, nhưng đòn mạnh nhất của mấy món thiên bảo kia cũng chỉ có thể rạch thành vết thương dài mấy trượng trên người Diệp Thành.

So với vóc dáng cao mười vạn trượng của anh, thì cũng chẳng phải là vết thương lớn gì.

Còn cú đánh của anh lại chấn động trời đất như sao băng va vào mặt đất.

      Các trưởng lão Nguyên Anh kia chạm vào là chết, sượt qua là bị thương.

      "Phụt!"  
      Có một trưởng lão Nguyên Anh không tránh kịp, bị Diệp Thành đấm trúng, trong chớp mắt chỉ thấy trên người lão ta có bảy tám luồng ánh sáng sáng bừng lên, nhưng vô ích.

Dưới thần lực vô biên, cả xác thịt lẫn bí bảo hộ thân và nguyên anh trên người trưởng lão kia đều bị cú đấm của Diệp Thành làm cho nát bét.

      "Giết!"  
      Các trưởng
.


Advertisement
';
Advertisement