Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ầm ầm!”
Mọi người chợt nhìn thấy trên không trung, từng luồng khói màu vàng vọt thẳng lên trời.

Mỗi một luồng khí tức đều không kém hơn thần tướng Côn Luân là bao.

Thiên bảo trong tay bọn họ tỏa ra các luồng sáng khác nhau, hóa thành những ráng mây màu vô cùng rực rỡ, mạnh hơn thiên bảo bình thường rất nhiều.

Rõ ràng là thiên bảo đỉnh cấp, có thể làm bị thương Chân Tiên!
“Giết!”
Bảy, tám trưởng lão áo trắng còn lại cùng nhau quát lớn, dốc hết toàn lực đánh tới.

Từng đợt năng lượng cuồn cuộn xao động, pháp lực Thiên Quân lấp đầy hư không.

Từng sợi pháp tắc vô hình treo lơ lửng, sức mạnh tỏa ra có thể giết chết một vị Chân Quân một cách dễ dàng.

“Giết, giết, giết!”
Từ trong thánh địa Lăng Tiêu, không biết có bao nhiêu tu sĩ bay ra.

Tu sĩ Kim Đan giáp xanh, Kim Đan giáp đen, thiên tướng giáp bạc.

Bọn họ xếp thành trận hình này đến trận hình khác, vô cùng vô tận, dày đặc trên không trung, không biết có tất cả bao nhiêu cái, lấy các trưởng lão và năm vị chưởng giáo làm trung tâm, bao vây đánh về phía Diệp Thành.


“Vù vù vù!”
Trên không trung, vô số luồng khí kình xé rách bầu trời, nhiều đạo thuật thần thông ầm ầm giết tới, đánh nứt cả hư không, khiến trời trăng đảo ngược.

Hỗn độn sôi trào, núi non sụp đổ, tiếng hô giết chấn động đất trời vang vọng tứ phía.

“Chiến!”
Diệp Thành cũng sôi trào nhiệt huyết chiến đấu, điên cuồng phẫn nộ.

Một chân anh đạp lên thần tướng Côn Luân, sáu lớp thần tướng bay xung quanh người.

Kim thân cao mấy vạn trượng, trong tay nắm giữ nhiều loại thiên bảo khác nhau, ném về phía các trưởng lão và chưởng giáo.

Ở trên Thăng Nguyệt, anh đã giết mười mấy tên thống soái tộc Lệ Ma cấp bậc Thiên Quân, lấy được vài món thiên bảo từ tay và túi Càn Khôn của bọn chúng.

Bây giờ lấy ra sử dụng, uy lực tăng lên gấp bội.

Trên không trung, kiếm khí tung hoành, vô số phi kiếm bay lượn.

Một cây trường kích hóa dài vạn trượng, khí hỗn độn vây quanh, giống như thần kích khai mở Thái cổ.

Một cặp vòng khổng lồ bằng đồng xanh tung hoành giữa đất trời, mỗi một đòn đánh ra đều giết chết mấy chục, hơn trăm tu sĩ.

“Rầm, rầm, rầm!”
Một mình Diệp Thành điều khiển mấy món thiên bảo, lao vào chém giết với đông đảo các Nguyên Anh.

Anh chiến đấu đến điên cuồng, vô số vết thương xuất hiện trên dưới xung quanh người cũng không ngăn cản được anh.

Anh chỉ ném thiên bảo trong tay ra, cứ một đòn lại đánh cho một trưởng lão áo trắng tan xác.

“Diệp Thành, mày thật đáng chết!”
Vẻ mặt của chưởng giáo Dược Vương Tông vô cùng lạnh lùng, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ máu.

Thanh kiếm đỏ vô cùng rực rỡ, quỷ dị, mỗi một chiêu đều khiến cơ thể Diệp Thành chảy một lượng máu lớn, thậm chí vết thương còn không thể khép miệng, vẫn đang chảy máu ròng ròng.

“Là ông đáng chết!”
Diệp Thành vung kích Hỗn Nguyên trong tay lên, một kích bổ đôi hỗn độn, chém cho chưởng giáo Dược Vương Tông nôn ra máu, phải lùi về sau.

Nhưng bọn họ có rất nhiều người, một người lùi về sau lại có người khác tiến lên.

Thậm chí ở vòng ngoài, vô số trận hình mọc lên như rừng, những tu sĩ Kim Đan bình thường hội tụ sức mạnh thành một thông qua trận hình, đột ngột đánh tới một đòn.

“Vạn Linh Kiếm Trận!”

Ngay lúc đó, có đến một vạn thanh phi kiếm đồng thời lao vụt lên trời, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm khoảng một vạn trượng, bất thình lình chém xuống.

Một kiếm này hội tụ sức mạnh hơn cả nghìn vạn Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu cùng dốc sức ra tay, đến Diệp Thành cũng không thể chống đỡ.

Kim thân bị chém rách một đường cực lớn, dài đến nghìn trượng, suýt chút nữa chém đứt một cánh tay của Diệp Thành.

“Họ Diệp kia, mau thả thần tướng tông ta ra!”
Có một trưởng lão cao giọng quát.

Côn Luân vừa ho ra máu, vừa cười lớn: “Diệp Thành, cậu muốn giết ta không dễ đâu!”
Năm vị chưởng giáo đồng thời thừa thế đánh tới một đòn, khiến Diệp Thành lảo đảo.

Điện chủ Phi Long Điện nói với ánh mắt lạnh lùng: “Diệp Thành, thả thần tướng Côn Luân ra ngay, đưa tay chịu trói, nếu không chỉ có một con đường chết!”
Không biết từ lúc nào, Thần chủ áo đen đã cầm trên tay một thanh thần đao màu đen, một đao chém tới, để lại vết thương dài mấy nghìn trượng trên cơ thể Diệp Thành, thậm chí suýt nữa thì chém Diệp Thành ra làm hai mảnh.

“Diệp Thành, hôm nay cậu phải chết!”
Thần chủ áo đen tựa như ma quỷ, thần đao tung hoành.

Nhất thời, Diệp Thành rơi vào tình thế nan giải.

Binh khí của các tu sĩ khắp bầu trời phủ xuống.

Năm chưởng giáo, các vị trưởng lão và mấy vạn tu sĩ đồng thời bao vây tấn công Diệp Thành, khiến Diệp Thành chống đỡ không kịp.

Cơ thể pháp tướng cao mấy vạn trượng như biến thành bia ngắm.

Nhất là Thần chủ áo đen, lão ta có sức uy hiếp lớn nhất, thanh thần đao màu đen còn lợi hại hơn cả Phần Thiên Thần Mâu, mỗi đao đều khiến pháp thân của Diệp Thành bị thương nặng.

“Anh!”
Lúc này, ngay cả Dao Nhi cũng nhận ra Diệp Thành không ổn, không khỏi sợ hãi kêu lên.

“Diệp Thiên Quân!”, ánh mắt của chị em nhà họ Nhan đầy lo lắng.

“Đám sâu kiến các người!”, Diệp Thành đã thật sự nổi giận.

Mặc dù pháp tướng không phải chân thân, nhưng bị đám tu sĩ dải Ngân Hà như sâu kiến suýt chút nữa làm mình bị thương, bị mấy kẻ Ngụy Nguyên Anh nhỏ nhoi bức ép đến mức này, sao Diệp Thành có thể không giận cho được.

Anh vốn định nghỉ lấy sức sau khi sử dụng Lục Hợp Oanh Lôi Kích, nhưng lúc này thì đã hoàn toàn nổi giận.

Diệp Thành bỗng lặng người đi, nhắm mắt lại.

Lúc anh mở mắt ra lần nữa, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt, không còn chút vẻ giận dữ nào nữa.


Mọi người nghe thấy Diệp Thành chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Bát khiếu cùng hiện!”
Bốn chữ này dường như đã mở ra một cánh cửa lớn.

Lúc này, Kim Ô Thần Luân chậm rãi vận chuyển sau lưng anh bỗng nhiên vô cùng sáng chói, tỏa ra muôn vàn tia sáng.

Ánh sáng kia giống như tiên quang của tiên giới vĩnh hằng, soi chiếu đến mức tất cả tu sĩ đều tự thấy hổ thẹn.

Ba linh khiếu cuối cùng trên vầng sáng tiên hiện ra thần tướng Thiên Đế và Minh Vương, chỉ có ô cuối cùng là chưa hiện ra, ảm đạm không phát sáng.

“Ầm!”
Vào giây phút chúng sáng lên, quanh người Diệp Thành như có xiềng xích vỡ tan.

Một luồng sức mạnh khủng khiếp không thể tưởng tượng, không thể chống lại, không thể tin nổi bùng lên từ trên người Diệp Thành.

Những bảo vật phi kiếm bay tới quanh người Diệp Thành, còn chưa đến gần được trăm trượng đã đụng phải màn chắn vô hình, tự động văng ngược lại.

Hư không bên ngoài cơ thể anh bỗng nứt ra, từng tia sấm sét màu xanh lóe lên giữa không trung.

Đó là ánh chớp của pháp tắc!
Thân hình Diệp Thành trở nên to lớn, lại cao lên mười vạn trượng một lần nữa.

Nhưng giờ phút này, toàn thân anh giống như được đúc bằng vàng thật sự.

Trong ánh sáng vàng tỏa ra khí tức mãi mãi không đổi, năm tháng không mục, vô cùng rắn chắc dày nặng, hơn xa trước kia.

Trong mắt đám đông, dường như anh vốn cao như vậy, lớn như vậy, mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi tóc đều lấp lánh ánh sáng bất hủ.

“Ầm ầm!”
Vầng sáng tiên to lớn chuyển động trên đỉnh đầu Diệp Thành, chín tầng sức mạnh của thần tướng cộng dồn lên người anh.

Khí tức của anh tăng vọt, phá vỡ Nguyên Anh sơ kỳ, phá vỡ Nguyên Anh trung kỳ, lên thẳng Nguyên Anh đỉnh phong.

Ngay lúc này, Diệp
.


Advertisement
';
Advertisement