Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho dù Thần Đan không hoàn hảo, Diệp Thành vẫn rất hài lòng.

Có thể luyện ra Cửu Khiếu Thần Anh Đan đã vượt xa dự tính của anh rồi.

Anh vốn cho rằng cùng lắm là lấy máu Chân Tiên để tôi luyện cơ thể, khiến cơ thể của anh mạnh hơn, có được sức mạnh của pháp tắc Hợp Đạo.

Giờ có được Cửu Khiếu Thần Anh Đan, một suy nghĩ của Diệp Thành từ trước đến nay có hy vọng thực hiện được.

"Nuốt!"
Diệp Thành bấm pháp quyết, nuốt Cửu Khiếu Thần Anh Đan xuống.

Thần Anh to một tấc đó được nuốt vào trong bụng anh, không giảm mà tăng, biến thành một luồng sáng vàng kim, bắn vào trong thức hải trong huyệt Tử Phủ của anh.

Lúc này có thể nhìn thấy trong thức hải của Diệp Thành, trong một không gian rộng lớn, vô số mây mù thần niệm mày vàng kim nhạt chuyển động, đột nhiên có Thần Anh to mấy tấc giáng xuống rơi vào trong thức hải.

"Ầm!"
Lúc đó, cả thức hải của anh đều tỏa ra ánh sáng chói lòa, ánh kim rực rỡ tựa như thực thể, chiếu rõ mỗi một tấc trong thức hải, cứ như anh thực sự đã có nguyên anh vậy.

Còn chưa kết thúc.


Anh ngồi xếp bằng, lòng bàn tay, lòng bàn chân và đỉnh đầu hướng lên trời, hai tay chắp trước ngực, ngón cái và ngón trỏ đối nhau, ngón giữa và ngón áp út vắt lên nhau, niệm một pháp quyết tương tự như Kim Cang Sư Tử Ấn của nhà Phật.

"Ngưng!"
Cả thức hải của anh vốn tràn đầy mây mù, từng luồng sương mù màu vàng kim bay lượn, lúc này chúng đều được pháp quyết triệu hoán, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ lại, biến thành một vòng xoáy màu vàng kim.

Vòng xoáy đó ban đầu không lớn, nhưng sương mù càng lúc càng ngưng tụ nhiều, cuối cùng càng lúc càng lớn, bao trùm toàn bộ thức hải.

"Luyện!"
Pháp ấn trong tay Diệp Thành thay đổi, năm ngón tay giao nhau, ngón cái chắp vào trong.

"Soạt!"
Vòng xoáy vàng kim khổng lồ thoáng cái đã nhanh chóng xoay vòng.

Vù vù vù, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một vệt màu vàng kim rực rỡ.

Vòng xoáy đó càng lúc càng nhanh, cũng càng trở nên ngưng tụ hơn, cuối cùng chỉ to bằng ngón tay cái.

"Tách!"
Khi vòng xoáy vàng kim xoay được ba nghìn sáu trăm năm mươi lần, một giọt chất lỏng màu vàng kim nhỏ ra từ trong vòng xoáy, rơi trên Cửu Khiếu Thần Anh.

Cửu Khiếu Thần Anh khẽ run lên, để chất lỏng màu vàng đó bao trùm toàn thân, đến cuối cùng thì thẩm thấu vào trong.

"Luyện tiếp!"
Diệp Thành quát lên.

Một giọt, hai giọt, ba giọt...!
Đến cuối cùng, vòng xoáy màu vàng kim đã ngưng luyện được chín giọt chất lỏng.

Mỗi một giọt rơi xuống Cửu Khiếu Thần Anh đều khiến ánh sáng trên bề mặt của nó tối đi một chút, đến cuối cùng thì hoàn toàn trở thành màu vàng sậm, ngay cả chín khiếu cũng không thể phân biệt được nữa.

"Phù!"
Diệp Thành thở ra một hơi thật dài.

Đến lúc này mới coi như là đã luyện hóa xong Cửu Khiếu Thần Anh.

Trước đó chỉ là phong ấn mà thôi, luyện hóa nó thành một thể với chính bản thân anh, nhưng như thế này thì Diệp Thành cũng phải trả một cái giá đắt.

Nếu có tu sĩ có thể mở thiên nhãn thì có thể nhìn thấy trong thức hải của Diệp Thành lớp mây mù màu vàng kim đầy ắp giờ chỉ còn lại một nửa.

Những luồng mây mù đó cũng có thể nói là thần thức và thần niệm, sức mạnh tinh thần của Diệp Thành.


Vốn khi Diệp Thành triển khai thần niệm có thể bao trùm phạm vi ba bốn nghìn dặm, xa hơn thần niệm của tu sĩ Nguyên Anh nhiều.

Phải biết là Nguyên Anh thông thường phóng thần niệm ra cũng có thể biết được chuyện xảy ra trong phạm vi một hai nghìn dặm, xa hơn nữa thì tuy có thể cảm ứng nhưng không rõ ràng.

Từ đây có thể nhìn thấy thần niệm của Diệp Thành nhiều hơn hẳn tu sĩ Nguyên Anh thông thường, bằng với Nguyên Anh trung hoặc hậu kỳ.

Nhưng sau khi ngưng tụ chín giọt chất lỏng màu vàng kim, luyện hóa Cửu Khiếu Thần Anh xong thì thần niệm phóng ra của Diệp Thành e là còn không thể bao trùm được phạm vi trăm dặm, ít hơn gấp mười lần so với lúc trước, chỉ còn lại một phần mười.

"Nhưng cũng đáng".

Tuy anh cảm nhận được thần hồn suy yếu, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.

Đây chính là Cửu Khiếu Thần Anh đấy.

Nó là Thần Đan cấm kỵ, tác dụng của nó không phải bồi bổ cơ thể, nâng cao tu vi, trị thương gì đó.

Nếu có người phàm ăn nói vào thì nếu có thể qua được sự cắn trả thì hoàn toàn có thể nhảy vọt lên thành tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí được coi là kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng đây không phải điều mà Diệp Thành muốn.

Anh muốn dung hợp Thần Anh này với Nguyên Anh mà anh luyện thành trong tương lai, tạo ra Cửu Khiếu Linh Lung Anh tuyệt đỉnh nhất, dùng nó để chống lại sức mạnh của Ma Sát Hồn Thiên Trận, để anh không đến mức trở thành Ngụy Nguyên Anh.

Hơn nữa tác dụng lớn nhất của Cửu Khiếu Thần Anh Đan là thần niệm!
Lúc này Diệp Thành mới Kim Đan đã hợp nhất chín khiếu, là Kim Đan đỉnh cao nhất cả vũ trụ này.

Cơ thể anh do chín loại thần tướng hợp thành, từng thần tướng cộng lại, cơ thể còn mạnh hơn cả cơ thể Nguyên Anh, cách cơ thể Hợp Đạo cũng chỉ còn nửa bước, được xưng là kim thân Chân Tiên.

Kim Đan và cơ thể của Diệp Thành đều rất mạnh nhưng thần niệm của anh lại kém xa.

Anh mạnh hơn Nguyên Anh thông thường, nhưng kém xa những cơ thể của thần tài, tiên tài, thậm chí là cơ thể Nguyên Anh trời sinh, của những thiếu niên chí tôn được ngưng tụ thành từ tinh khí sâu trong biển sao.

"Kiếp trước mình nghe nói thế hệ Hải Hoàng trong thiên hà Overlord đều sinh ra Nguyên Anh, trưởng thành xong thì tự động thăng lên Chân Tiên.

Nghe nói tinh khí trong cơ thể của những người đó dồi dào đến cực điểm, gấp mười lần trăm lần những người bình thường, thậm chí có thể tự động ngưng tụ thành bông hoa thần thức trên đỉnh đầu, hơn nữa không chỉ một đóa.

Thần niệm của mình ngưng tụ ra chín giọt thần dịch đã là cực hạn rồi, cách bông hoa thần thức vẫn còn xa lắm".

Diệp Thành lắc đầu.

Anh muốn tu thành sức mạnh Nguyên Anh hoàn hảo nhất, giao đấu với các cường giả mạnh nhất trong biển sao thì anh chắc chắn cần phải bù đắp khuyết điểm thần thức này.


"Sở dĩ Cửu Khiếu Thần Anh Đan là cấm kỵ vì nó có thể thay tu sĩ tự động ngưng tụ thần niệm, đồng thời tỏa ra dược lực nuôi dưỡng thần hồn, thậm chí vào những lúc cần thiết nó có thể sử dụng như thần niệm của một Nguyên Anh".

"Lúc này sau khi luyện chế Cửu Khiếu Thần Anh Đan, thần niệm của mình lướt qua nó liền có thể phát huy sức chiến đấu đến Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí là Nguyên Anh đỉnh phong.

Nó chính là mình, mình chính là nó, tương đương với có thêm thần niệm của một Nguyên Anh khổ tu vạn năm".

"Đây không phải là xét theo tiêu chuẩn thần niệm của tu sĩ Nguyên Anh trong dải Ngân Hà mà là của đệ tử tiên tông thánh địa thực sự ở sâu trong biển sao".

Diệp Thành đưa ý niệm vào trong thức hải, quả nhiên nhìn thấy chín khiếu của nó đã từ từ mở ra, không ngừng hút lấy mây mù màu vàng kim trong thức hải.

Sau khi luyện hóa trong cơ thể xong, nó lại nhả ra, mây mù màu vàng kim đó tuy nhỏ đi một chút nhưng lại càng ngưng tụ hơn, càng rực rỡ hơn, trông như vàng thật vậy.

Mà khi thần niệm xuyên qua Cửu Khiếu Thần Anh Đan thì có thể cảm nhận được dường như thần niệm đã được mở rộng gấp mười lần trăm lần, nháy mắt đã xuyên qua cơ thể, xuyên qua căn phòng và pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu, xem hết toàn bộ tất cả sự vật trong vạn dặm, từng cơn gió, từng tảng đá, từng ngọn cỏ, tất cả đều rõ mồn một.

"Thành công rồi!"
Diệp Thành mừng thầm, biết thần niệm của mình cuối cùng đã tiến thêm một bước.

"Vù!"
Một luồng thần niệm mà người khác không thể phát hiện ra thoáng cái đã xuyên qua bùa chú của căn phòng, pháp trận của thánh địa Lăng Tiêu, bao trùm mặt hồ vạn dặm.

Diệp Thành tựa như một vị thần, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian giữa trời đất.

Anh có thể nhìn thấy một ngọn cỏ nhỏ đang từ từ lớn lên, sức sống trong thân thể đang bùng lên dữ dội.

Anh nhìn thấy một con cá lớn dài mấy trượng, mình toàn vảy đang mai phục dưới đáy hồ nhìn chằm chằm con mồi.

Anh nhìn thấy một tu sĩ ngoại tông đến bên hồ rồi lẩn xuống dưới.

Anh nhìn thấy một nam một nữ, nam cao lớn đẹp trai, nữ yểu điệu xinh đẹp, thậm chí có thể nhìn thấy tình yêu trong ánh mắt của cô gái khi nhìn chàng trai...!
Anh nhìn
.


Advertisement
';
Advertisement