Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Ầm!  
Tốc độ của Diệp Thành nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, anh giống như một luồng cầu vồng màu vàng rực rỡ, chỉ lóe lên một cái đã đi được mấy nghìn dặm, không đến nửa cái chớp mắt đã nhảy vọt lên vạn dặm.

Thánh địa Lăng Tiêu nằm ở trên không trung của Hoa Hạ, còn Dược Vương Tông lại ở một ngôi sao thuộc dải Ngân Hà.

Tốc độ của anh không thể dùng từ ngữ để diễn tả.  
“Vèo!”  
Càng về sau, tốc độ bay của Diệp Thành càng nhanh, cuối cùng, bóng dáng anh nhỏ xíu, gần như đã biến mất tăm.

Trong tinh hà chỉ có tiếng sầm rền vang, kéo theo một chiếc đuôi lửa dài, giống như sao chổi màu vàng.

Tốc độ của Diệp Thành đã nhanh gấp mười, gấp trăm lần tốc độ âm thanh, thậm chí còn phá vỡ lớp che chắn không gian, nhảy vọt trong hư không.  
“Diệp Thiên Quân làm gì vậy?”  
“Đang yên đang lành, sao tự dưng cậu ta chạy đi?”  
“Đúng vậy, bảo là giải thích với chúng ta, chưa nói gì đã chạy mất rồi?”  

Trong đại điện, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.  
Các tu sĩ trên dưới thánh địa Lăng Tiêu lại càng thấy khó hiểu.

Rất nhiều người đang chờ Diệp Thành giải thích, xem anh lấy lý do gì mà giết chết hai lão tổ là Kim Quả và Niệm Thú, nhưng Diệp Thành đột nhiên bỏ đi, khiến tất cả đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.  
Chỉ có đám Tông chủ Trường Sinh Tông, Hồng Liên lão tổ là lờ mờ đoán được.  
“Nhìn hướng đi thẳng đến tinh hà, chắc không phải anh ta đến gây rắc rối cho Dược Vương Tông đấy chứ?”, ngoài điện bỗng có một tu sĩ kêu lên.  
“Cái gì? Dược Vương Tông?”  
Mọi người lập tức ồn ào.  
“Đúng là có khả năng này, chẳng phải lúc xuất quan, Diệp Thiên Quân đã tuyên bố sẽ xóa sổ năm đạo thống Chân Tiên, làm cờ tế để lập phái Sương Diệp sao?”  
Chân Quân của một thiên tông vỗ đầu kêu lên.  
Sắc mặt của các Thiên Quân đang khoanh chân ngồi trong đại điện đều vô cùng khó coi.

Trước đó bọn họ khuyên nhủ Diệp Thành tha cho năm đạo thống Chân Tiên, kết quả Diệp Thành lại bay đi trước mặt mọi người, khí thế hùng hổ giết về phía Dược Vương Tông.  
Đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt các lão tổ sao? Ngay cả mấy lão tổ của Trường Sinh Tông cũng tỏ vẻ khó chịu.  
“Hừ, Diệp Thiên Quân đúng là người nóng tính, nhưng Dược Vương Tông cách chúng ta nửa dải Ngân Hà, cho dù Thiên Quân Nguyên Anh bay qua đó thì cũng phải mất nửa ngày.

Tính cả đi cả về, xem ra chúng ta phải chờ Diệp Thiên Quân lâu lắm đây”.  
Tông chủ Trường Sinh Tông mặc đạo bào màu xanh, bỗng nâng ly rượu lên cười nói.  
“Phải đấy, phải đấy, cho dù đến Dược Vương Tông, với thần trận hộ núi được truyền thừa mấy chục vạn năm của Dược Vương Tông, Diệp Thiên Quân muốn mở được thì cũng phải mất vài tháng”, một lão tổ của Phục Ma Tông toét cái miệng chỉ còn một hai chiếc răng ra, gật đầu phụ họa.  
“Đây chỉ là Dược Vương Tông thôi, nhìn ý của Diệp Thiên Quân thì không định bỏ qua cho cả năm đạo thống Chân Tiên.

Một đạo thống đã mất vài tháng, năm đạo thống thì là ba năm, lẽ nào chúng ta phải chờ cậu ta ở đây ba năm sao?”  
Triệu Hoài An nâng ly lên uống, trong mắt để lộ ý châm biếm.  
“Ha ha ha!”  
Dưới điện lập tức cười ầm lên, thậm chí có Thiên Quân còn nói kháy: “Phái Sương Diệp định lập nên lịch sử, đại lễ khai tông kéo dài ba năm, đứng nhất dải Ngân Hà vạn năm”.  
Các Thiên Quân cười ngả nghiêng, còn người của phái Sương Diệp đều tái mặt.

Trong mắt đám Tiêu Nghĩa Tuyệt, Dao Nhi hừng hực lửa giận, mấy cô gái như Ân U Liên tức đến mức định rút kiếm ra.  
Đúng lúc này, tôn giả Bằng bỗng hắng giọng, giọng nói bình thản nhưng trấn áp toàn trường trong chớp mắt.  
“Các vị khách khứa, trước khi đi, chủ nhân nhà ta có để lại một thứ cho mọi người xem”.  

“Cái gì vậy?”  
Các lão tổ đều nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn.  
Chỉ thấy tôn giả Bằng cất bước đi tới, trong tay nâng một quả cầu vàng, khẽ giơ lên hư không, quả cầu vàng kia liền bắn ra đại điện, bay vào thiên không.

Chỉ thấy nó tản ra bầu trời, hóa thành một bức màn màu vàng chói lọi dài mấy chục dặm.  
Thông qua ánh sáng vàng, cả thánh địa Lăng Tiêu và vô số tu sĩ trên dải Ngân Hà đồng thời nhìn thấy Diệp Thành mắt đen tóc đen, mặc áo xanh, đang chắp tay sau lưng, đứng trên một vùng biển lớn mênh mông vô bờ.  
Sóng biển rào rạt, đá loạn xuyên không, sóng dữ ngút trời, nhìn chẳng khác gì ác long đang nhảy múa.  
Giữa hư không còn có bão tố vô tận giáng xuống, từng cột nước chống trời như rồng hút nước, vắt ngang màn trời.

Còn có từng tiếng sấm rền vang, đó là sấm sét của pháp tắc.

Vô số bão táp sấm sét bao trùm một hòn đảo sương mù mờ mịt, như thật như ảo.  
“Đó là?”  
Chứng kiến cảnh tượng này, rất nhiều tu sĩ vẫn chưa hiểu gì, nhưng có người đã buột miệng.  
“Sơn môn của Dược Vương Tông!”  
Khoảnh khắc đó, tất cả các lão tổ đều tái mặt.  
Chỉ có tôn giả Bằng là nhếch mép cười khẩy, Diệp Thành chỉ mất không đến nửa khắc đã đến trước núi Dược Vương Tông rồi.   
Sơn môn của Dược Vương Tông nằm ở một hòn đảo bị vô số mây mù hỗn độn bao phủ.

Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mưa giông bão giật, còn bên trong chim hót hoa thơm, linh khí dồi dào, trên đảo nơi nào cũng có kì hoa dị thảo, như một mảnh đất tiên cực lạc.  
Trong đại điện Dược Thần trên đỉnh núi cao nhất của hòn đảo.  
Ba lão tổ khoanh chân ngồi ở chính giữa, trên đỉnh đầu có từng lớp tinh khí lơ lửng rủ xuống, giống như đám mây.

Bọn họ đều nhắm mắt yên lặng, còn các trưởng lão và tầng lớp lãnh đạo cấp cao khác của Dược Vương Tông đều tụ tập ở bên dưới.  
"Hôm nay chính là đại lễ khai tông của phái Sương Diệp, chúng ta không đến thánh địa Lăng Tiêu thỉnh tội, chắc Diệp Thiên Quân sẽ không xử lý chúng ta đâu nhỉ?", một trưởng lão vóc dáng thấp bé, vẻ mặt nhăn nhó, nói vẻ lo lắng.  
"Hừ, Thất trưởng lão đúng là trời sinh nhát gan, lo sợ đủ thứ.

Diệp Thiên Quân mà dám đến thật, thì Đinh mỗ tôi sẽ đánh cậu ta một chưởng thành cái nhân bánh", người đàn ông râu quai nón vóc dáng vạm vỡ, toàn thân vẽ rất nhiều hình độc trùng, hừ lạnh nói.  
Thất trưởng lão nghe thấy thế thì bất bình, vươn cổ ra, đang định phản bác.  
"Khụ!"  

Đúng lúc này, một trong số ba lão tổ đang ngồi trên đại điện chậm rãi mở mắt, nói.  
"Không phải lo, các tông môn như Trường Sinh, Phục Ma, núi Bồng Lai đã liên lạc với bản tọa rồi, bọn họ sẽ bức ép Diệp Thiên Quân, lấy danh nghĩa vì đại nghĩa, vì giới tu tiên dải Ngân Hà để gây áp lực trong đại lễ.

Ta nghĩ Diệp Thiên Quân dù có bá đạo thì chắc là cũng không dám chống lại ý chí của các tông môn của cả giới tu tiên ở dải Ngân Hà đâu".  
"Lão tổ của bốn mạch khác cũng có ý này".  
"Thật sao?"  
Các trưởng lão đều thấy phấn chấn, nếu Nguyên Anh của các thiên tông lớn cùng ra tay trấn áp, Diệp Thiên Quân dù mạnh thì cũng phải suy tính kĩ càng.

Dù sao thì cậu ta cũng phải đối mặt với đại diện của cả giới tu tiên dải Ngân Hà.

Nhất là Trường Sinh Tông, Phục Ma Tông, Vong Tình Tông đều nằm trong top thập đại thiên tông, căn cơ không bị tổn hại trong trận chiến trước đó.

Dốc hết cả tông môn vẫn dễ dàng tập hợp được mấy chục Nguyên Anh.  
Lẽ nào Diệp Thiên Quân muốn đối đầu với cả dải Ngân Hà sao?  
Vậy thì sợ là phái Sương Diệp của cậu ta từ giờ trở đi không thể đặt chân ở dải Ngân Hà được nữa.  
"Ha ha, ông đúng là nhát gan.

Sợ là bây giờ thằng nhãi họ Diệp kia vẫn đang bị Tông chủ các tông chèn ép ở thánh địa Lăng Tiêu không ngẩng đầu lên nổi, sao còn dám đến xâm phạm Dược Vương..."  
Đúng lúc Tam trưởng lão cười lớn chế giễu Thất trưởng lão.  
"Ầm!"  
Một tiếng động lớn kinh thiên động địa, đại điện cũng rung chuyển, các trưởng lão nhất thời không phòng bị, suýt nữa thì ngã xuống đất.  
"Có chuyện gì vậy?"  
Các trưởng lão kinh ngạc, rất nhiều đệ tử lao ra khỏi các dược các trong Dược Vương Tông, vẻ mặt cũng kinh hoàng khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.  
"Có người đang tấn công thần trận hộ núi của chúng ta!".


Advertisement
';
Advertisement