Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Thời gian như nước chảy, nháy mắt phái Sương Diệp đã thành lập được một tháng, mọi thứ đều có vẻ đâu ra đấy.

Dưới sự trấn áp của phái Sương Diệp và Diệp Thành, toàn bộ dải Ngân Hà đều có vẻ rất trật tự, cả Địa Cầu biến thành trung tâm của dải Ngân Hà.

Nhiều tu sĩ độc hành ngưỡng mộ danh tiếng của Diệp Thiên Quân mà đến, xin gia nhập phái Sương Diệp, có cảm giác như tám phương đều đổ dồn về đây.  
Hằng ngày, Diệp Thành lập đàn trên núi thần của thánh địa Lăng Tiêu giảng kinh truyền đạo, trải qua cuộc sống vô cùng sung túc, nhưng điều ngoài dự liệu đột nhiên xảy ra.  
Khi anh kết thúc buổi giảng ngày hôm nay, trở về đại điện chuẩn bị nghỉ ngơi, minh tưởng để tu luyện Bách Niệm Thành Binh thì bỗng có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt xông lên đầu.  
Đó là thần niệm của mình đang cảnh báo!  
Diệp Thành nhanh chóng lan thần niệm ra xa nhất có thể, ánh sáng thần trong mắt bừng lên.

Sau đó anh chợt ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thần tướng Băng Hà vốn đã bị mình đánh cho tan hồn lạc phách từ lâu.  
“Tên họ Diệp kia, mày không ngờ đến phải không?”  
Lúc này, vẻ mặt Băng Hà vô cùng dữ tợn, gương mặt vốn dĩ đã giống như cái xác khô, bây giờ lại càng đáng sợ hơn, lớn tiếng gào lên: “Tao đã không thoát khỏi số mệnh hồn phi phách tán, nhưng dù tao có chết cũng sẽ không tha cho tên khốn mày!”  

“Mối thù của thánh địa Lăng Tiêu, mày đừng mong kết thúc như vậy!”  
Mặc dù Diệp Thành đã có cảnh giác, nhưng thời gian và địa điểm thần tướng Băng Hà xuất hiện quá quỷ dị, giống như ở đâu bỗng dưng chui ra vậy.

Nửa thân dưới của lão vẫn còn ở trong hư không không hiện ra, còn hai tay ở nửa thân trên đã đè xuống vai Diệp Thành.  
Trong mắt Diệp Thành lóe lên vẻ lạnh lùng, thần kích hình rồng màu vàng đã vọt ra khỏi hư không, đột ngột chém lên hồn phách của Băng Hà.  
Trong nháy mắt, hồn phách của Băng Hà mờ đi với tốc độ cực nhanh, nhưng lão lại bất chấp tất cả, cười lên điên cuồng: “Họ Diệp kia, cùng chết đi!”  
Ngay sau đó, Diệp Thành cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn không thể phản kháng truyền đến, anh chỉ thấy mắt mình tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.  
“Chết tiệt…”  
Không biết qua bao lâu, Diệp Thành chậm rãi ngồi dậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Xem ra vì dạo gần đây quá thuận buồm xuôi gió mà mình đã trở nên sơ ý, không ngờ lại bị đánh lén trong lúc mình thả lỏng nhất.  
“Đây… Đây là đâu?”  
Diệp Thành thẳng người dậy, mặc dù đầu vẫn đau như búa bổ, nhưng thần niệm thoáng chốc lại lan tràn ra, sau đó thì ngây ngẩn cả người.  
Rõ ràng mình đã không còn ở thánh địa Lăng Tiêu nữa, thậm chí đã không còn ở Địa Cầu hay dải Ngân Hà nữa, đây có lẽ là một không gian nhỏ độc lập.  
Không gian này vô cùng nhỏ, chỉ có chu vi khoảng nghìn trượng, trên mặt đất là những hòn đá màu đen kết thành tinh thể.

Cả thế giới giống một hòn đảo nho nhỏ, bên ngoài là gió bão không gian đáng sợ bao vây thét gào.  
Gió bão không gian điên cuồng ấy cứ như dòng nước đang phun trào, vận chuyển cực nhanh, từng mảnh vụn giống như mũi đao lướt qua hư không.

Ngay cả Nguyên Anh cũng không dám tùy tiện chạm vào nó, nếu không sẽ bị xé thành từng mảnh.  
“Đây là… nhà lao?”  
Diệp Thành nhìn quanh, khẽ nhíu mày.

Nơi này có chu vi khoảng nghìn trượng, xung quanh toàn là mảnh vụn không gian bay điên cuồng, dù là anh cũng chưa chắc có thể ở lâu trong gió bão đáng sợ đó.

Có lẽ chỉ có tu thành Hợp Đạo mới có thể thoát khỏi nhà lao này.  
Trong ngục giam, mười mấy cột đồng dựng rải rác.  
Những cột đồng màu đỏ tía đúc bằng đồng đỏ tía ở thiên ngoại cắm sâu vào mặt đất, hợp thành một thể với phòng giam này.


Trên bề mặt khắc họa vô số hoa văn, thỉnh thoảng lóe lên ánh sao lấp lánh, từng sợi xích thần thò ra từ những chiếc cột, khóa chặt phạm nhân.

Hiển nhiên, không có đại pháp lực nhấc cả phòng giam này lên thì không thể thoát ra được.  
Sở dĩ anh xác định nơi này là nhà lao bởi vì vẫn có bốn, năm phạm nhân còn sống.  
Bọn họ có kẻ là dị tộc mặc giáp đen, có kẻ mọc hai sừng trên đầu như Ma Thần, tuy pháp lực đã suy yếu như ngọn nến tàn, nhưng dáng người cao thẳng, tinh khí cuồn cuộn.

Rõ ràng bọn họ đều là những kẻ mạnh từng tung hoành dải Ngân Hà ngày trước, không ai có tu vi thấp hơn Nguyên Anh trung kỳ.  
Bọn họ nhìn thấy Diệp Thành thì điên cuồng gào lên:  
“Thằng quỷ, mau thả tao ra! Nếu không tao xé xác mày!”  
“Cao đồ của thánh địa Lăng Tiêu, thả ta ra đi, ta bằng lòng làm người hầu cho thánh địa Lăng Tiêu cả đời!”  
“Cầu xin cậu thả ta ra đi, ta biết bảo tàng bí mật của một vị Chân Tiên, ta sẽ nói hết cho cậu!”  
“Cộp, cộp, cộp!”  
Diệp Thành lại phớt lờ đám người hét gọi anh, đi đến trước mặt một người đàn ông áo trắng.  
Người đàn ông mặc bộ quần áo trắng, trông vẻ ngoài vẫn ở tuổi trung niên, nhưng đầu tóc đã hóa thành màu trắng tuyết, dài xuống tận đất.

Hai sợi xích thần vươn ra từ trong cột đồng, đâm xuyên hai bả vai của ông ấy, giữ chặt ông ấy trên cột.  
Thậm chí Diệp Thành còn có thể nhìn thấy, sợi xích thần không những trói xác thịt của người đàn ông mà còn thâm nhập thức hải của ông ấy, đâm xuyên qua nguyên anh.

Điều này đồng nghĩa ông ấy luôn phải chịu đựng nỗi đau xé rách linh hồn.  
Nhưng người đàn ông áo trắng lại không hề để ý, mở mắt nhìn về phía Diệp Thành, trong mắt ánh lên sự vui mừng:  
“Không ngờ hôm nay ta còn có thể gặp được khách từ cố hương.

Tính ngày tháng thì có lẽ đại cơ duyên của Địa Cầu cũng đã xuất thế.

Tiếc là đối với Hoa tộc ta hay thậm chí Địa Cầu mà nói lại không phải là cơ duyên, mà là tai họa cực lớn”.  
Ông ấy vừa dứt lời, Diệp Thành bỗng chấn động cả người.  
“Ông là…”  

Anh dùng giọng nói vừa nghi hoặc vừa khẳng định thốt lên:  
“Hiên Viên Đại Đế!”  
Nghe vậy, người đàn ông trung niên tỏ ra sửng sốt, cảm thán: “Không biết đã bao lâu không nghe được tiếng xưng hô này rồi.

Anh bạn nhỏ, cậu hẳn cũng là tu sĩ của Hoa tộc, nhưng xem ra không phải bị thánh địa Lăng Tiêu giam ở đây…”  
Ông ấy vừa nói, trên mặt vừa lộ ra biểu cảm phấn chấn: “Vậy thì… Tuy rằng không mấy khả năng… nhưng chẳng lẽ cậu đã đánh bại thánh địa Lăng Tiêu nên mới vào được trong nhà lao này?”  
Ông ấy vừa dứt lời, xung quanh lập tức rơi vào yên lặng.

Những tù nhân điên cuồng gào thét kia đều sửng sốt, tỏ ra ngạc nhiên, há hốc miệng lớn đến nỗi có thể nhét vừa quả dưa hấu.  
“Không sai, giờ đây, trên thế gian này đã không còn thánh địa Lăng Tiêu nữa”.  
Diệp Thành bình tĩnh đáp, thản nhiên kể lại quá trình mình hủy diệt thánh địa Lăng Tiêu.

Trong đó không kèm theo bất cứ sắc thái hay cảm xúc cá nhân nào, dường như anh chỉ là một người đứng xem.  
Theo lời kể của anh, những phạm nhân xung quanh liên tục kêu lên kinh ngạc.

Nhất là khi thần tướng Băng Hà xuất hiện, giáng xuống phù chiếu Chân Tiên, bọn họ càng xuýt xoa kinh hãi.  
Bọn họ đều là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, dù là thánh địa Lăng Tiêu cũng không dễ gì bắt được họ.

Sở dĩ bọn họ bị giam cầm ở đây chính là vì tấm phù chiếu Chân Tiên đáng sợ kia!  
Đợi đến lúc cuối, Diệp Thành kể đến đoạn mình tiêu diệt thánh địa Lăng Tiêu, khiến đạo thống Chân Tiên hoành hành dải Ngân Hà cả trăm nghìn năm, ở tận trên cao, vô cùng ngang ngược kia sụp đổ hoàn toàn, các phạm nhân đồng loạt khen hay, vừa cười vừa khóc.

Người trẻ tuổi nhất trong số bọn họ cũng đã bị nhốt ở đây mấy nghìn năm, bọn họ căm thù thánh địa Lăng Tiêu như thế nào không cần nghĩ cũng biết..


Advertisement
';
Advertisement