Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



Giết đến cuối cùng, núi Phượng Hoàng máu chảy thành sông, từng tu sĩ Ngưng Đan, Kim Đan thậm chí cả tu sĩ Trúc Cơ, Tu Thể đều bị Diệp Thành tìm ra, phân biệt từng người sau đó chém giết tại chỗ ngay trước Thần Cung núi Phượng Hoàng.

Từng tầng pháp trận bên ngoài núi Phượng Hoàng, ban đầu là để che chắn giờ phút này rốt cuộc lại trở thành nhà giam, căn bản không thể chạy thoát.

Diệp Thành dùng soát hồn đoạt phách tìm kiếm trong những môn phái lớn, dễ dàng phát hiện ra ai là đồng loã.

“Diệp Thành, đủ rồi đấy!”
Cuối cùng Bạch Tiểu Huyên đứng ra nói.

Cô ta đứng một bên nói, đôi mắt to tròn khẽ chớp nhìn Diệp Thành nhưng trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi tức giận.

Trước kia hai người đã từng là bạn trai, bạn gái thậm chí còn sắp cưới, chẳng qua là sau đó Tất Tịnh Hồng nuốt lời, cô ta thì đã trèo cao qua lại với Lý Việt Trạch từ lâu, kết quả lễ cưới hôm đó lại tạo ra một trò khôi hài.

Sau đó trong mắt Diệp Thành, hai người đã không còn liên quan một chút gì đến nhau.

Mãi đến khi Diệp Thành nổi danh ở Yên Kinh, uy chấn thiên hạ thì Bạch Thư Hòa mới muốn để Bạch Tiểu Huyên gả làm vợ cho Diệp Thành, nhưng lúc đó sao Diệp Thành lại đồng ý chứ?
Đợi đến khi tông môn thượng cổ vùng dậy, Bạch Tiểu Huyên cũng không chút khách khí muốn nhờ vào việc bán đứng bản thân mình mà trèo lên trên.


Nhưng lại không ngờ, cô ta một lòng muốn quyến rũ đại nhân Thánh Tử vừa mới lộ mặt ở sông Thương Lan, thì đã bị Diệp Thành chém chết rồi.

Sau đó cô ta cả ngày hoảng sợ không thôi, lo sợ Diệp Thành trả thù mình, thế nhưng trong mắt Diệp Phàm làm gì có chút bóng dáng nào của cô ta chứ?
Mà sau khi tông môn ngoại quốc đến, Bạch Tiểu Huyên lại dựa vào tu vi mình đã từng tu luyện và nhan sắc của mình, lại trèo cao lần nữa, biến nhà họ Bạch trở thành một trong những gia tộc lớn ở Yên Kinh.

Nhưng hôm nay, Diệp Thành lại lần nữa nghiền nát tất cả những chỗ dựa của cô ta.

Cô ta tận mắt nhìn thấy chồng tương lai của mình, Long Diệu bị sốc đến chết, nhìn thấy sư tôn của mình bị ma tu nuốt chửng, nhìn thấy chỗ dựa của mình lại bị Diệp Thành một chân đá nát lần nữa!
Ai có thể ngờ được, hơn mười năm gặp lại, thân phận của hai người vẫn không hề thay đổi, mà ngược lại càng lúc càng cách xa.

“Chém giết đến lúc nên dừng thì tự nhiên tôi sẽ dừng tay!”, Diệp Thành thản nhiên đáp lời, không buồn không vui.

Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn qua Bạch Tiểu Huyên một lần nào, điều này khiến cô ta cảm thấy mình vẫn còn giữ ảo tưởng mờ nhạt trong lòng, biết được bản thân nực cười như thế nào.

Liên tiếp chém giết mười ba vị chấp sự thánh địa, đợi Tần Thư Dao chạy vội qua đây, Diệp Thành giao tất cả mọi thứ cho cô ấy rồi mới thản nhiên nói: “Tìm thời gian đi về Tô Bắc với tôi, Uyển Nhi còn chờ được gặp mẹ đấy!”
“Được!”
Tần Thư Dao xúc động đến mức hai mắt đều đẫm lệ, sao cô ấy lại không nhớ con gái mình được chứ? Chẳng qua là vì đại cục nên vẫn luôn nằm gai nếm mật mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng kẻ thù kinh khủng mà trong lòng cô vốn không cách nào chống lại nổi, căn bản không thể nào vượt qua được chỉ với một ngón tay của anh họ.

Tiếp theo đó, Diệp Thành lại đợi ở núi Phượng Hoàng mấy ngày nữa.

Tần Sương dẫn đầu mấy người Long Đằng, vào chiều ngày hôm đó đã đến núi Phượng Hoàng từ sớm.

Phối hợp với Diệp Thành và Tần Thư Dao cùng nhau càn quét rất nhiều đệ tử thánh địa.

Có rất nhiều đệ tử cấp thấp mà Diệp Thành không thể phân biệt được đều được bọn họ sàng lọc ra từng người một.

Dù sao tất cả những gì mấy người này làm trong sáu, bảy năm qua đều đã được ghi chép trong hồ sơ ở Long Đằng.

“Giết!”
Đội quân tu sĩ Long Đằng từ nhiều con đường đều xuất hiện, Tham Lang đích thân dẫn đầu tấn công nhà họ Bạch và các gia tộc lớn mới nổi khác.

Dễ dàng lục soát được rất nhiều chứng cứ phạm tội, bao gồm việc lấy danh các thánh địa lớn để tuyên truyền tông môn, lừa bán những đệ tử có tư chất, thậm chí còn buôn bán phụ nữ làm nô lệ và các giao dịch đen tối khác, trong chớp mắt đã bị phanh phui, khiến cả thế giới đều phê phán.

Một trận như vậy, lúc đó không ai dám mở miệng gọi là thánh địa nữa.

Phái Sương Diệp trỗi dậy trở thành thánh địa lớn duy nhất đương thời, Diệp Thành lại trở thành người đứng đầu Địa Cầu, địa vị cao thượngxưa nay chưa từng có!
Để mọi chuyện ở núi Phượng Hoàng khôi phục trở lại, mấy người Tần Thư Dao thu xếp ổn thoả xong thì chuẩn bị lên đường tiến về thế giới nhỏ của tông môn thượng cổ.


Trước lúc đó, Bạch Thư Hòa đã mấy lần hoảng sợ đến cửa gặp mặt, yêu cầu anh ra mặt cứu vợ mình.

Diệp Thành cũng chẳng buồn quan tâm, nếu Tất Tịnh Hồng vì vụ lợi mà làm ra đủ chuyện khiến người ta khinh thường như vậy thì đương nhiên phải trả giá.

Huống hồ anh trước giờ chưa từng có chút cảm tình gì với người phụ nữ ham mê hư vinh đó.

Ngay sau đó, các gia tộc lớn thượng lưu đều đến thăm hỏi nhưng Diệp Thành làm gì có thời gian mà để ý đến bọn họ? Ngược lại, một số con cháu chi thứ nhà họ Tần dần dần được tìm ra.

Nhìn thấy nhà họ Tần năm đó lớn mạnh như vậy bây giờ lại phiêu dạt bốn phương, Diệp Thành cũng nghẹn ngào, bảo Tần Thư Dao sắp xếp ổn thoả cho bọn họ.

Tần Thư Dao bây giờ, không nghi ngờ gì đã là đại quản gia cả một nhánh của Yên Kinh, có phái Sương Diệp và Diệp Thành chống lưng, đã dần có tư thái của người đứng đầu trong giới tu luyện Yên Kinh rồi, hô mưa gọi gió ở toàn bộ giới lớp thượng lưu của Yên Kinh, hơn hết là cuối cùng cũng được đoàn tụ với con gái mình.

Mà Diệp Thành cũng đã biết được bố của Tần Thanh Uyển, lại là cậu fan cuồng của mình năm đó, Lục Tinh Hà.

Ngẫm nghĩ lại thì hai người này cũng xem như trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Chẳng qua là sau này Lục Tinh Hà biến mất kỳ bí, Uyển Nhi cũng không nhớ được anh ta nữa.


Giải quyết xong hết mọi thứ, Diệp Thành yên lặng rời đi.

Anh dùng độn quang, trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, nhanh chóng đã đến được lối vào thế giới nhỏ của tông môn thượng cổ do Long Đằng thiết kế.

Nơi đây tuyết phủ trắng xóa, núi cao vời vợi, sông băng lạnh buốt xương, những con vượn già kêu gào, thú dữ gầm gừ.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy con rắn lớn bằng chừng một ngọn núi nhỏ, cuộn tròn trên đỉnh núi, khắp mình là băng tuyết như hợp làm một với ngọn núi, không để ý thì không thể nào nhận ra.

Bình thường không nhìn thấy yêu thú cấp Ngưng Đan, Kim Đan, nơi này thì đâu đâu cũng có.

Diệp Thành đến đây thì sắc mặt cũng trầm xuống.

Bất cứ chỗ nào, tất cả yêu thú đều bị người dùng vũ khí nguy hiểm hoặc pháp lực tấn công mà chết thảm tại chỗ.

Trên đường đi đến truyền tống trận, thậm chí còn thấy cả xác người, quần áo trang sức đều nhìn rất quen mắt, đúng là người của tông môn thượng cổ.

Hơn nữa thời gian tử vong có vẻ cũng chưa lâu, trước khi chết rõ ràng đã liều mình chống cự nhưng hoàn toàn không chịu đựng nổi.

Đi bộ một đường, thi thể trải khắp cả con đường.


“Tông môn thượng cổ gặp nạn rồi!”
Diệp Thành khẽ run trong lòng, lập tức ánh mắt đã dâng trào sát ý, hoá thành một độn quang cực nhanh, đi về hướng tế đàn truyền tống.

Sâu bên trong thung lũng chiếm diện tích đến bốn nghìn mét vuông, một bức tranh điêu khắc rộng lớn cổ xưa mô tả vô số đàn tế tang thương thời thượng cổ, một cánh cửa lớn lấp lánh ánh sáng đã mở rộng, bên cạnh cửa còn lưu lại vết máu đỏ tươi.

Rõ ràng cửa lớn vừa được mở ra không bao lâu thì đã bị người xông vào chém giết, người canh giữ cửa vô cùng kinh sợ, trước khi chết vẻ mặt vẫn còn sự kinh ngạc khó tin.

“Muốn chết sao!”
Ánh mắt Diệp Thành chợt loé lên, ngay lập tức bóng dáng đi vào cánh cửa thời không, đi đến thế giới nhỏ ẩn dật của tông môn thượng Cổ.


Nơi ẩn dật của tông môn thượng cổ được gọi là Vọng Tiên.

Hoạt động ở đây phụ thuộc vào thế giới nhỏ của Địa Cầu.

Khi thế giới Địa Cầu có thay đổi lớn, thì linh khí cũng tăng lên, đủ các loại các kiểu yêu thú Ngưng Đan liên tục xuất hiện, thậm chí cũng có không ít yêu thú Kim Đan.

Nhưng lúc này, ở nơi quan trọng nhất của tông môn thượng cổ, phía trên không thành Thiên Đô, một toà Thiên Cung trên cao bị mây mù bao phủ.

Nhóm người Thẩm Minh Nhan, Lâm Cửu Nhi và Lữ Vân Trường đã hơn mười năm không thấy mặt lại đang đứng cạnh nhau trên Thánh Thiên Cung, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Báo cáo, ba ngày trước Cổ Kiếm Môn đã bị một nhóm người áo đen thần bí tiêu diệt, toàn môn đều chết, không còn một ai!”
“Báo cáo, hai ngày trước Bạch Vân Quán đã bị tiêu diệt, toàn môn cũng đều chết như vậy, chỉ có hai người Quán Vân Tiên Tử và Bạch Vân Thường thoát được nhưng cũng bị thương nặng!”
“Báo cáo, một ngày trước Tu Trúc Viện cũng…”
Mọi người càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng hơn, đến cuối cùng chỉ có thể hình dung bởi bốn chữ.

Đó chính là “mặt xám như tro”.

.


Advertisement
';
Advertisement