Trùng Sinh Làm Tiên Đế Đô Thị - Diệp Thành (FULL)



"Bản điện hạ đã cho hắn cơ hội lựa chọn rồi, về phần có nắm được hay không là do hắn.

Nếu hắn quả thực dám phản kháng, thì cả đại quân lập tức giáng xuống Địa Cầu, nghiền nát cả Sương Diệp.

Tôi muốn xem xem tên Diệp Thành được bọn họ tung hô như thần, tự xưng Xuất Khiếu trảm Nguyên Anh, phân thân đánh bại Tô Ma, rốt cuộc thần thông quảng đại đến mức nào”.

Đại điện hạ Vân Lam của Kim Ô Môn mặc giáp vàng, giống như mặt trời quét qua hư không, mở miệng nói.

Rất nhiều người đều biết đệ nhất Thần Tử đương thời này của Kim Ô Môn là hậu duệ của Diệu Nhật Chân Tiên trong Kim Ô Môn.


Tuy hắn không phải là con ruột của Chân Tiên, nhưng trong người lại chảy dòng máu của vị Chân Tiên kia.

Kế thừa huyết thống Ô Môn chính là vô địch thực sự.

Ngay cả những lão quái vật đã sống ba bốn vạn năm cũng chưa chắc là đối thủ của vị đại điện hạ này.

Còn mấy người Tô Ma ở trước mặt hắn lại càng chẳng là cái thá gì.

"Ồ!"  
Lòng bàn tay được bọc trong giáp thần của Vân Lam níu chặt dây cương, con phượng hoàng lửa chín cánh đang kéo chiến xa, to mấy trăm trượng, toàn thân bao trùm trong lửa vàng, phát ra tiếng kêu dài, trời đất chấn động nứt ra.

Miệng nó phun ra một cột lửa dài mấy chục dặm, vắt ngang hư không, giống như thần minh hạ phàm.

Vô số người trên Địa Cầu đều nhìn thấy vết lửa màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trên trời kia.

Đôi mắt không vui không buồn của nó nhìn về phía Diệp Thành.

Vân Lam không quan tâm đến lựa chọn của Diệp Thành, anh chỉ có hai lựa chọn là chiến đấu hoặc đầu hàng mà thôi.


Vân Lam thân kinh bách chiến, hắn chưa bao giờ nghi ngờ thanh chiến kích của hắn ở sau chiến xa.

Bao nhiêu tông môn lớn mạnh và cổ tu Nguyên Anh tu vi tinh thâm đều bại dưới đại quân của Kim Ô Môn, bây giờ tứ đại thần quân đã đến, Diệp Thành tuyệt đối không còn bất cứ cơ hội sống sót nào.

Các Thần Tử khác cũng nghĩ như vậy.

Trong mắt bọn họ, Diệp Thành giống như con cá đã nằm trên thớt, chờ dao chém xuống.

"Diệp Thành, đường sống ở ngay trước mặt, lựa chọn thế nào là do anh".

Kim Hoa cúi đầu, nhìn Địa Cầu bên dưới với ánh mắt khinh miệt.

"Ha ha, tôi nhớ Hoa Hạ Địa Cầu có câu nói, gọi là nhìn hắn dựng lầu cao, nhìn hắn đãi khách khứa, nhìn hắn sập lầu xuống".

"Diệp Thành, bây giờ lầu đã sập thật rồi, phải làm sao đây?"  
“Soạt!”  
Ánh kiếm màu đỏ máu đáng sợ quét ngang bầu trời, phát ra những tiếng vang ầm ầm đinh tai, chém mạnh về phía thần tướng Quang Minh.

Nhát kiếm này hàm chứa sự phẫn nộ của Aokawa Sakura, mang theo nỗi khuất nhục và chịu đựng trong gần mười năm, cùng sự bi phẫn khi bao bạn bè người quen bị chết thảm, sức mạnh lên đến cực điểm.


Cuối cùng, cô ấy gần như hóa thành ngọn lửa hừng hực, che trời phủ đất, thậm chí một nhát có thể chém làm đôi mấy người Thường lão tổ.

“Diệp Thành, mau dập đầu thỉnh tội với thần tướng đại nhân đi, may ra còn đường sống, nếu không, tất cả mọi người trong đại điện và phái Sương Diệp đều sẽ bị lửa giận của các điện hạ thiêu thành tro”, Thường lão tổ dương dương đắc ý lên tiếng.

Ống tay áo của lão bay bay, râu tóc trắng như cước, ra vẻ muốn tốt cho Diệp Thành, nói đến cuối cùng gần như vô cùng đau lòng, cứ như Diệp Thành không quỳ xuống thỉnh tội với thần tướng Quang Minh thì là tội nhân của cả Sương Diệp, cả Địa Cầu, thậm chí là cả tinh vực bị lãng quên vậy.

Thậm chí rất nhiều tu sĩ trong đại điện cũng dao động, nổi lên tâm tư khác.

Không trách bọn họ có lòng khác được, nếu các đại giáo vẫn chỉ đánh chơi như Tô Ma, phái một chiến thuyền chở ba, bốn mươi Nguyên Anh đến đây, thì các lão tổ chỉ cần đứng sau lưng Diệp Thành, chiến đấu với các đại giáo biển sao đến cùng.

Một Chân Tiên mới nổi sao phải sợ Thần Tử của đại giáo biển sao chứ? Năm xưa lúc mấy người Lăng Tiêu Chân Tiên còn sống, các đại giáo biển sao còn phải nể mặt bọn họ.

Nhưng bây giờ, bốn đạo thống Chân Tiên cùng đến tấn công, chiến hạm san sát, Kim Đan nhiều như mây che khuất mặt trời, bảy Thần Tử còn điều khiển chiến xa huyết mạch thần thú đến, khiến bọn họ thực sự sợ hãi.

.


Advertisement
';
Advertisement