Huống chi vì sao nhà họ Giản lại nhằm vào cô chứ, còn không phải vì người đàn ông này ư?
Giọng nói của cô cứng nhắc: “Em đi làm mấy chuyện này thì liên quan gì tới anh?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng: “Diệp Mộc Châu, anh đang quan tâm em. Chuyện đắc tội nhà họ Giản, Tần Dật Thanh có thể làm, nhưng em thì không?
Hiện tại, thân phận của cô với người ngoài chỉ là Diệp Mộc Châu mà thôi, nếu như cô có thể công khai mình là bà Hoắc, là Star, là Thập Tinh.
Thì bất kì thân phận nào cũng đủ để bóp chết nhà họ Giản.
Nhưng cô không đồng ý, như vậy ở ngoài sáng, đương nhiên nhà họ Giản sẽ cho rằng Diệp Mộc Châu tay trói gà không chặt, sẽ càng thêm ngang nhiên đối phó cô. Mặc dù
Hoắc Việt Bách có thể giải quyết, nhưng anh vẫn lo lắng Diệp Mộc Châu sẽ vì chuyện này mà bị thương.
Diệp Mộc Châu: “...” Cái gì mà cô không thể?
Nhà họ Giản đã bắt nạt thế rồi, Hoắc Việt Bách là một trong số những người đứng đầu mà còn không cho phép cô tới nhà họ Giản gây sự, thế là thế nào?
Dù sao thì Giản Ngưng Tuyết cũng là thanh mai trúc mã của anh, anh hợp tác đồng hành với nhà họ Giản nhiều năm rồi, sao lại vì sự xuất hiện của cô mà tan rã được chứ!
Diệp Mộc Châu tức chết đi được: “Anh quản lý em nhiều thế! Anh buông em ra đi, em tự tới nhà họ Giản!”.
Hoắc Việt Bách chậm rãi khởi động xe, đôi mắt sắc lạnh nhạt: “Anh đưa em về nhà, trước khi anh về, sẽ có người để mắt tới em, em không được phép đi ra ngoài”
Con người Diệp Mộc Châu mở to: “Vì mặt mũi của nhà họ Giản mà anh còn muốn giam lỏng em? Hoắc Việt Bách anh là tên khốn!”.
Thế mà cô còn tưởng rằng anh cũng không thích Giản Ngưng Tuyết, hôm nay muốn giúp anh hả giận, không ngờ là người ta một lòng với nhà họ Giản, biết lễ phục là giả, bèn dứt khoát giải quyết tận gốc vấn đề này!
Hoắc Việt Bách chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái: “Về rồi anh sẽ giải thích với em sau”
“Giải thích cái quái gì, điên mới tin anh!”
Diệp Mộc Châu liếc nhìn cấu tạo của chiếc xe này một lượt, rồi liếc mắt nhìn ra con đường bên ngoài, cắn răng.
“Anh thích bao che cho nhà họ Giản thì anh bao che đi, ngược lại tôi vẫn có cách khiến nhà họ Giản mất mặt!”
Đuôi lông mày của Hoắc Việt Bách nhíu chặt, cô nghe không hiểu tiếng người đúng không? Anh có thể giúp cô giải quyết.
Anh đang định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thứ gì đó vỡ vụn...
Một khắc sau, Hoắc Việt Bách mở to mắt: “Diệp Mộc Châu!”
Cơ thể linh hoạt của Diệp Mộc Châu chui ra khỏi thùng xe, một tay đánh vào cửa xe, chiếc xe lao nhanh khiến cho cả người cô tựa như một con diều.
Trái tim của Hoắc Việt Bách lập tức nhảy lên tới tận cuống họng, trong mắt anh vậy mà lại hiện lên một loại cảm xúc gọi là sợ hãi.
Anh sợ Diệp Mộc Châu gặp chuyện không may.
Hết lần này tới lần khác Diệp Mộc Châu đều hừ một tiếng, cô cũng không muốn anh lựa chọn giữa mình và nhà họ Giản. Dù sao thì chắc chắn anh cũng chọn nhà họ Giản.
Nghĩ như vậy, Diệp Mộc Châu dứt khoát mở miệng: “Tên khốn, anh bảo vệ nhà họ Giản thì anh đi mà bảo vệ. Còn muốn giam lỏng tôi? Tôi không chiều anh nổi, tạm biệt!”
Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay.