Giản Ngưng Tuyết cắn môi: “Tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại trở về, cũng không biết có phải anh Việt Bách dẫn cô ta tới hay không... Thôi bỏ đi, chúng ta làm như không nhìn thấy là được rồi”
Cô Hà vốn dĩ muốn nịnh bợ Giản Ngưng Tuyết, nghe những lời này thì tất nhiên không thể làm như không nhìn thấy.
Nếu như cô ta có thể giúp cô Giản đánh đuổi người phụ nữ kia thì...
Nhất định cô Giản sẽ nhớ kỹ cô ta!
Cho nên cô Hà kéo tay của Giản Ngưng Tuyết, căm phẫn sục sôi nói: “Ngưng Tuyết, sao có thể bỏ qua như thế được? Tôi ghét nhất là loại người chuyên làm kẻ thứ ba này, cô ta. dựa vào cái gì để tới đây tham gia buổi tiệc chứ? Một kẻ thứ ba mà thôi, đến trước mặt vợ chưa cưới chính thức mà cô ta còn không cảm thấy mất mặt, người như vậy ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm!”.
Giản Ngưng Tuyết do dự: “Thế nhưng tôi sợ anh Việt Bách sẽ trách tôi.”
“Ngưng Tuyết, cô quá lương thiện rồi. Ngài Cửu sẽ không vì kẻ thứ ba mà so đo với cô đâu!”.
“Có được không vậy? Miệng lưỡi của cô ấy rất lợi hại”
Cô Hà lập tức nói: “Hôm nay là buổi tiệc của nhà họ Giản, cô không cần phải sợ cô ta, chúng ta đi đánh đuổi kẻ thứ ba!”
Diệp Mộc Châu đứng tại chỗ chờ đợi một lúc lâu, không đợi được Tần Dật Thanh mà ngược lại đợi được Giản Ngưng
Tuyết, còn có một cô gái mà cô chưa từng gặp bao giờ.
Cô Hà che chở cho Giản Ngưng Tuyết ở phía sau, hừ lạnh một tiếng.
“Cũng không biết tại sao trên thế giới này lại có nhiều phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, biết rõ người ta đã có vợ chưa cưới mà còn đeo bám người ta. Làm kẻ thứ ba không được nên tới buổi tiệc này phá rối sao? Tôi khuyên cô hãy mau đi đi, miễn cho bản thân mất mặt!”
Xung quanh có rất nhiều người, nghe được lời nói này của cô Hà thì đều nhìn lại.
Diệp Mộc Châu thản nhiên nhìn lướt qua cô ta một cái, không nói chuyện.
Cô Hà giận không có chỗ trút: “Tôi nói cô đó, có nghe thấy không?”
Lúc này Diệp Mộc Châu mới quay đầu lại, chậm rãi nói: “Không cần đầu óc thì có thể quyên góp cho người cần. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng mà đã ở đây mắng kẻ thứ ba này kẻ thứ ba nọ, cũng không biết là ai mất mặt. Cô nói có đúng không, cô Giản?”.
Cả người Giản Ngưng Tuyết run lên.
Đúng, Diệp Mộc Châu không phải kẻ thứ ba, mà cô ta cũng không phải vợ chưa cưới của anh Việt Bách.
Thế nhưng những người khác đều cho rằng như vậy, Diệp Mộc Châu còn dám gả cho anh Việt Bách thì đó chính là lỗi của cô!
Cô Hà lập tức phản ứng lại: “Cô đang chửi tôi? Kẻ thứ ba như cô còn dám chửi tôi? Cô cút đi cho tôi, Ngưng Tuyết nói buổi tiệc nhà họ Giản không chào đón cô!”
Bỗng nhiên Diệp Mộc Châu thay đổi chủ ý. Chống hàng giả cũng không cần phải đến hiện trường để
chống hàng giả.
Cô trực tiếp dùng Facebook của Star phát sóng trực tiếp Nguyệt Tực đang treo trong nhà cô là được, như vậy chẳng phải là đã chứng minh Nguyệt Tực của nhà họ Giản là giả rồi sao?
Đạo lý đơn giản như vậy, thế mà vừa rồi cô lại không suy nghĩ cẩn thận!
Giản Ngưng Tuyết thở dài: “Thôi bỏ đi Hà Tĩnh, tôi biết cô ta sẽ không đi.”
Hà Tĩnh cắn răng, đi tới chỗ bảo vệ ở một bên: “Cô Giản không mời người phụ nữ này, đuổi cô ta đi đi!”
Đương nhiên bảo vệ sẽ nghe theo, trong lúc đang định đẩy Diệp Mộc Châu đi thì bỗng nhiên...
Một chiếc xe vững vàng dừng lại trước cửa khách sạn.