Vào đúng lúc này, bà Giản dịu dàng lên tiếng: “Được, vậy thì làm phiền rồi, ôi... cũng không ngờ rằng buổi đấu giá ngày hôm nay lại xảy ra loại chuyện này”
Bà ta mỉm cười ấm áp: “Ngưng Tuyết, con cũng đừng lo lắng cho Mộc Châu nữa, con không muốn trích xuất camera giám sát, đều là vì tốt cho Mộc Châu, nhưng cô ta không cảm kích, vậy thì thôi vậy” .
Ánh mắt của Giản Ngưng Tuyệt đối diện với mẹ ruột, mới nhớ lại. Đúng rồi! Ban đầu khi bọn họ dựng màn kịch này, đã loại bỏ camera!
Vì vậy ở trong này không có camera, không ai biết rốt cuộc lễ phục bị phá như thế nào!
Hít thở sâu, cô ta lộ ra một nụ cười khó coi: “Đúng vậy, con làm như vậy cũng là vì Mộc Châu, con cũng không biết vì sao Mộc Châu phải có camera giám sát... nếu cô ta đã muốn thấy, vậy thì thấy thôi.”
Rất nhanh quản lý đi tới hậu trường xin đoạn camera, năm phút sau đã quay trở lại đại sảnh.
Tốc độ của anh ta cực nhanh liếc Diệp Mộc Châu một cái, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô mới mở miệng nói: “Cô Giản, thật sự rất xin lỗi, tám camera của khách sạn chúng tôi, toàn bộ đều bị hỏng rồi.”
Camera bị hỏng rồi! Giản Ngưng Tuyết thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Quả nhiên là như vậy, không có camera giám sát.
Cô ta làm bộ bất lực: “Mộc Châu, cô cũng thấy rồi đó... camera giám sát đã sớm bị người ta phá hỏng rồi, không sao cả, tôi tha thứ cho cô, chuyện này hãy để nó trôi qua đi.”
Bà Giản cũng thở dài: “Mộc Châu, cô phá camera rồi, phá hỏng Nguyệt Tức, cuối cùng lại yêu cầu trích xuất camera giám sát để chứng minh bản thân trong sạch, cô đây... cô đây rõ ràng là vô lại”
“Camera cũng đã bị cô phả đi, đại khái là cô cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, không ngờ rằng bị Ngưng Tuyết phát hiện, cô lại nghĩ tới không có camera, vì vậy dự định đổ tội cho Ngưng Tuyết”.
Bà Giản lau nước mắt: “Nhưng mà, Nguyệt Tức là đồ của nhà họ Giản tôi, làm sao Ngưng Tuyết lại phá hỏng tài sản của nhà mình chứ? Mộc Châu, là tôi nhìn lầm cô rồi.”
Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán.
“Không ngờ rằng cô ta là loại người như vậy đó, bị chủ nhân tóm được, người ta cũng không định báo cảnh sát, chuyện này trôi qua thì tốt rồi.”
“Cô không cần phải nói người phá hoại lễ phục là Giản Ngưng Tuyết, làm sao có chuyện cười như thế này, bản thân lại phá hủy đồ của chính mình?”.
“Còn vì chuyện này làm hỏng tám camera của khách sạn, ôi.”
Lâm Khiếu Phương nghe nóng lòng: “Làm sao đây, làm sao đây ông chủ Cửu! Bà chủ bị bắt nạt rồi!”
Hoắc Việt Bách chầm chậm liếc anh ta một cái: “Cậu biết vì sao cậu không thể làm tổng giám đốc của Quốc Tế Hoắc Bính không?
Lâm Khiếu Phương: "... bởi vì tôi không phải họ Hoắc?” Hoắc Việt Bách cười châm chọc một tiếng: “Bởi vì cậu không có não”
Người đàn ông nâng ly rượu, hơi chống cằm: “Người quản lý đó của khách sạn trước đây nói chuyện làm việc đều phải nhìn Diệp Mộc Châu một cái, anh ta là người của Diệp Mộc Châu. Mặc dù khách sạn này dưới danh nghĩ nhà họ Giản, nhưng quản lý cấp cao của khách sạn lại phải nhìn sắc mặt của Diệp Mộc Châu mà làm việc, cuộc chiến này, nhà họ Giản thua rồi”
Quả nhiên anh đã đánh giá thấp người phụ nữ này.