“Ngài Cửu, là vì tôi muốn cảm anh anh đã giúp đỡ tôi trong bữa tiệc!” Diệp Mộc Châu cố nén cảm giác thẹn với lòng, đỏ mặt nói: “Ngài Cửu có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh không?”
Vẻ mặt Hoắc Bách Việt ẩn hiện dưới làn khói lượn lờ càng thêm thâm thúy, anh cười khẽ.
“Bà chủ Hoắc muốn cảm ơn tôi như thế nào?”
Diệp Mộc Châu lập tức cảm thấy rất có hy vọng: “Đương nhiên là... Là hôn ngài Cửu rồi”
Hoắc Bách Việt hơi mỉm cười: “Muốn hôn tôi?”
Diệp Mộc Châu vội vàng gật đầu. Anh cong môi: “Kề sát vào một chút” Tim Diệp Mộc Châu đập thình thịch, nhắm mắt lại kề đến.
Người đàn ông này cũng thật là dễ dỗ mà! Xem ra đàn ông nào cũng không ngoại lệ.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, Diệp Mộc Châu run rẩy mở to mắt, lông mi run lên nhè nhẹ, làm cho lòng Hoắc Bách Việt hơi ngứa ngứa.
Anh chậc một tiếng, nói: “Bà chủ Hoắc muốn hôn tôi.”
Diệp Mộc Châu cực kỳ kích động, hít sâu một hơi, nhưng khi sắp hôn được rồi thì...
Hoắc Bách Việt nhàn nhạt lùi về sau mười centimet, giọng điệu lạnh nhạt mang theo cười nhạt: “Vậy thì cứ nghĩ tiếp đi.”
... Hả? Diệp Mộc Châu sửng sốt, cứ nghĩ tiếp đi? Cái tên này đùa cô đấy à?
Trên mặt Hoắc Bách Việt đầy trào phúng: “Bà chủ Hoắc không vui? Tôi cũng tò mò, sao mà bà chủ Hoắc không những cho tôi vào danh sách đen, mà còn muốn hôn tôi, hửm?
Diệp Mộc Châu giật mình, lập tức tỉnh táo lại, sau lưng cứng ngắc!
Cái tên khốn này đã sớm biết cô cho anh vào danh sách đen?
Vậy nên vừa rồi là anh đùa cô đấy à, anh không định cho có cơ hội hôn anh.
Nhớ lại một loạt hành động châm thuốc vừa nãy của mình, xem ra trong mắt Hoắc Bách Việt vừa thiểu năng trí tuệ
vừa vô dụng, Diệp Mộc Châu rất tủi thân và tức giận.
“Có điều, nếu bà chủ Hoắc thật sự muốn hôn tôi, thì tôi cũng có thể cho cô một cơ hội lấy công chuộc tội”
Bất chợt Hoắc Bách Việt nói.
Đôi mắt Diệp Mộc Châu sáng ngời.
Hoắc Bách Việt hơi cúi người, hạ giọng: “Vài ngày nữa cùng tôi về nhà họ Hoắc một chuyến, nhà họ Hoắc muốn nhìn thấy tôi có một người vợ thân thiết, hiểu chưa?”
Diệp Mộc Châu hiểu rõ.
Ý của Hoắc Bách Việt, là đưa cô đến nhà họ Hoắc, rồi ở trước mặt họ hàng của nhà họ Hoắc, cô phải giả vờ mình và Hoắc Bách Việt yêu nhau thật lòng.
Diệp Mộc Châu đã nghĩ đến những người trong nhà họ Hoắc...
Cô đã sớm nghe nói nhà họ Hoắc là một dòng họ không mấy hòa thuận, Hoắc Bách Việt từ một đứa con riêng trở thành người đứng đầu nhà họ Hoắc, có rất nhiều người không phục, âm thầm ngáng chân.
Hơn nữa Hoắc Bách Việt kết hôn đột ngột, làm một vài người lớn trong nhà họ Hoắc muốn nhét người vào Hoắc Bách Việt thấy không thoải mái.
Cô về nhà họ Hoắc cùng anh, vừa nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu người gây khó dễ, còn muốn giả vờ dáng vẻ yêu thương anh...
Diệp Mộc Châu cắn răng, vì vị giác, nhịn!
Cô bỗng nhiên nở một nụ cười thẹn thùng: “Ngài Cửu nói gì vậy, tôi và anh vốn dĩ là cặp vợ chồng nồng thắm, tôi yêu anh đâu phải là giả vờ đâu?”.