Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bàn tán của một vài nữ sinh.
Diệp Mộc Châu vừa đến trường học, sau khi đi vào cổng trường, vốn đang định đi đến lớn học, thì ngay lúc này có một người phụ nữ như phát điện đột nhiên xông về phía Diệp Mộc Châu...
“Bạn học Diệp, xin cô tha cho tôi đi, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu, bạn học Diệp, cầu xin cô!”
Diệp Mộc Châu nhíu mày. Có người nhận ra người này: “Đây là Trương Lệ mà!” “Trời ơi, đó là cố vấn Trương sao? Sao lại thành thế này?”
“Cô ta bị cách chức vì chuyện của Diệp Mộc Châu, từ đó không đến trường học, mới hai tuần không gặp, sao lại biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ vậy?”
Diệp Mộc Châu bị chặn đường, cô nhìn người phụ nữ áo quần tả tơi mặt mũi tiều tụy này, nhíu mày.
Đây là Trương Lệ à?
“Bạn học Diệp, tôi biết sai rồi, tôi không nên nói lung tung khi chưa điều tra rõ sự thật, tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cô, nhưng tôi cũng đã trả giá đắt rồi! Bạn học Diệp, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!”.
Lúc trước, Trương Lệ thề thốt nói Diệp Mộc Châu được bao nuôi, yêu cầu nhân viên nhà trường khai trừ Diệp Mộc Châu.
Cuối cùng lại chứng minh được topic là kiệt tác của Diệp Khánh Thy và Tường Linh Lan, mà Trương Lệ cũng bị khai trừ.
Cho nên mọi người cảm thấy là nhân viên nhà trường đã tra ra chân tướng, vì giữ gìn danh dự cho bạn học nên đã khai trừ Trương Lệ.
Mặc dù Trương Lệ bị phạt đúng tội, nhưng tại sao lại đến mức như thế này?
Diệp Mộc Châu nhíu mày lại, kì quái, cô đều đã quên. Trương Lệ là ai, làm gì rảnh rỗi mà đi đối phó với cô ta?
Trương Lệ thấy Diệp Mộc Châu không nói lời nào, bỗng nhiên thất tha thất thểu rút lui hai bước, bụm mặt khóc lên.
“Bạn học Diệp, tôi đều đã khai trừ rồi, cô còn muốn thế nào, chẳng lẽ muốn ép chết tôi.”
“Tôi trên có giá dưới có trẻ, tôi không muốn vì chuyện này mà mất mạng, cô Diệp à, tôi xin cô tha cho tôi đi, chỉ cần có chừa cho tôi cái mạng này, tôi nhất định sẽ làm trâu làm
ngựa để báo đáp cô.”
Bạn học nghe được mà thở dốc một hơi: “Trương Lệ nói gì? Diệp Mộc Châu dự định giết cô?”