“Diệp Khánh Thy được ngài Cửu mời đến Thủy Nguyệt Vân Sơn làm khách?” Có người kinh ngạc lặp lại.
“Trời ơi! Đây là may mắn cỡ nào mới có được chứ! Nhưng mà cũng đúng, Khánh Thy là vợ chưa cưới của cậu Hoắc. Ngài Cửu quan tâm một chút đến hôn sự của cháu trai mình không phải cũng là điều nên làm hay sao?”
“Chúa ơi, đây chính là môn đăng hộ đổi trai tài gái sắc mà mọi người hay nói đến sao, được ngài Cửu chúc phúc... Hâm mộ quá đi!”
“Ha ha ha, mọi người nhìn xem Diệp Mộc Châu kia, thấy cô ta ngu ngốc quá đi? Khẳng định là bây giờ đang rất ghen tị với Diệp Khánh Thy rồi”
Tường Linh Lan cố ý la lớn: “Là Thủy Nguyệt Vân Sơn? Chính là Ngài Cửu tự mình mời? Nhưng cậu tại sao lại muốn mang một kẻ phế vật vô dụng như Diệp Mộc Châu đi cùng? Khánh Thy, cậu điên rồi! Cậu không sợ ngài Cửu sẽ tức giận với mình sao?”.
Diệp Khánh Thy rưng rưng lắc đầu: “Chị ấy chỉ là tranh cường háo thắng một chút mà thôi, nhưng lại bị cha chặt đứt tiền tiêu vặt cho nên chị ấy mới có thể nghĩ quẩn mà đi tìm một người đàn ông để... Tớ biết tính cách một người là không dễ gì thay đổi, vì vậy tớ nghĩ, tốt hơn hết là nên đưa chị ấy đi làm quen nhiều một chút, cũng tốt hơn cái loại này.”
Tường Linh Lan hiểu được, âm dương quái khí nói: “À, loại phụ nữ như Diệp Mộc Châu thế này, dù sao cũng chỉ có thể đi làm tiểu tam của người khác, đúng là nên để cho cô ta mở rộng tầm nhìn một chút cũng tốt. Miễn cho ánh mắt thiển cận chỉ biết ngủ với cái loại người bảy tám chục tuổi nhà giàu mới nổi”.
" Chẳng qua Khánh Thy à, tuy rằng cậu có ý tốt nhưng Diệp Mộc Châu cùng với một nhân vật lớn như ngài Cửu chính là khác nhau một trời một vực, cậu mang theo Diệp Mộc Châu đi cũng có ích lợi gì, nhất định cô ta sẽ bị ngài Cửu đuổi ra ngoài cửa cho coi!”
Diệp Khánh Thy thở dài một tiếng: "Tớ vẫn muốn vì chị ấy nỗ lực một chút... Chị ấy vẫn luôn rất thích nhà họ Hoắc, tớ hy vọng.”
“Cái gì rất thích nhà họ Hoắc, là muốn gả vào nhà họ Hoắc thì có” Tường Linh Lan khinh thường, lớn tiếng nói:
“Dù sao lúc trước cô ta vì muốn được gả vào nhà họ Hoắc mà dở trò dụ dỗ vị hôn phu của cậu, may mắn cậu Hoắc ý chí kiên định, nếu không... Ha ha, Khánh Thy, nếu tớ là cậu tớ liền đánh chết cải loại hồ ly tinh không biết xấu hổ này rồi, cậu thế mà còn tốt bụng nghĩ giới thiệu một người đàn ông tốt cho cô ta nữa!”
Lời này vừa ra, mọi người càng thêm kinh ngạc: “Dụ dỗ cậu Hoắc sao?”
Tường Linh Lan lòng đầy căm phẫn: “Đúng vậy! Lúc ấy Khánh Thy cùng cậu Hoắc đều đã bàn bạc chuyện kết hôn xong hết rồi, cái con tiện nhân này thế mà lại
dám đi đến trước cửa Cục Dân Chính náo loạn, còn làm bị thương Khánh Thy, cho nên ngày hôm đó bọn họ không thể đăng ký kết hôn được! Chỉ có Khánh Thy tâm địa thiện lương mới không so đo chấp nhặt với cô ta!”
Diệp Khánh Thy trầm xuống, hai mắt rưng rưng.
“Ôi trời ơi” Các bạn học vẻ mặt khiếp sợ: “Diệp Mộc Châu, đó là em rể của cô đó, hai người họ muốn kết hôn mà cô lại có thể làm cô dâu bị thương, thật đúng là quả ti tiện rồi?”.
Tường Linh Lan kiêu căng ngạo mạn nói: “Bởi vì câu dẫn cậu Hoắc không thành công cho nên Diệp Mộc Châu mới đi làm nhân tình cho người khác, nếu không mọi người cho rằng cô ta làm thế nào mà có thể có nhiều như vậy tiền chứ?
Diệp Mộc Châu trực tiếp cầm lấy xô nước mà mấy bạn học lớp 9 mới vừa xách tới, quyết đoán nhanh chóng hướng trên người Tường Linh Lan dội xuống.
Trong nháy mắt toàn thân Tường Linh Lan ướt đẫm!
Cô chậm rãi nói: "Nếu cô đã quên mất mình bị ép phải nghỉ học một tuần như thế nào, tôi không ngại giúp cô nhớ lại ký ức đã mất của mình thêm một lần nữa đâu"