Nhưng dạy bảo cũng được, chính là có thể không ở trong phòng bếp như thế này được không, huống chi ngài Cửu vào bếp để làm gì, chẳng lẽ anh ấy muốn tự mình nấu bữa tối hay sao?
Hoắc Việt Bách hầu hết lên xuống cuối cùng phun ra một câu: “Không có gì? Diệp Mộc Châu: "..” Hoàn toàn mê hoặc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng vì Hoắc Việt Bách cố ý đem Hoắc Ngạn Lâm cùng Diệp Khánh Thy gọi tới Thủy nguyệt vân sơn để cho cô trút giận.
Vì vậy Diệp Mộc Châu quyết định quan tâm đến anh một chút.
Thế là cô mỉm cười vẫy vẫy tay, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Chà, ngài Cửu vừa rồi hình như anh đụng vào ngăn tủ thì phải, là anh đang muốn tìm đồ vật gì sao?”
Hoắc Việt Bách trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên.
Anh hơi hơi dời ánh mắt đi nơi khác, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Không có gì, em đi trước đi.”
Diệp Mộc Châu theo bản năng hỏi lại: “Vậy còn anh thì sao?”
“..” Người đàn ông vẫn im lặng một lúc lâu, dường như không muốn nói gì thêm nữa, sau đó mới vân đạm phong khinh mở miệng: “Không có gì, anh muốn đứng đây một lát”
Ở chỗ này... Đứng một lúc ở đây?
Diệp Mộc Châu liếc nhìn từ trên xuống dưới một vòng, xác định đây đúng là nhà bếp.
... Có lẽ là Hoắc Việt Bách có thứ gì đó giấu trong tủ chén, không muốn nói cho mình biết.
Hơn nữa, mỗi người đều có bí mật nho nhỏ của riêng mình. Dù sao cô với ngài Cửu chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, quan tâm vào đời tư của anh ấy quá cũng không tốt.
Diệp Mộc Châu sảng khoái xua tay: “Ah, vậy em đi lên lầu đây”
Vẻ mặt Hoắc Việt Bách lại trở nên cứng ngắc, tựa hồ muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, đi đi”.
Từ trong giọng nói, không nghe ra được bất luận vấn đề gì.
Diệp Mộc Châu liền không để ở trong lòng, không để tâm, cô lên lầu sắp xếp thông tin, sau đó đang nghĩ cách giải quyết bữa tối như thế nào thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh...
Lần này có nghe được, đầu tiên là tiếng người đụng phải ngăn tủ, sau đó là
tiếng tủ lung lay hai cái, tiếp đến là thanh âm chói tai của mấy cái bình hoa đặt trên nóc tủ rơi trên mặt đất.
Diệp Mộc Châu sửng sốt một lúc lâu, Hoắc Việt Bách rốt cuộc đang tìm cái quái gì vậy? Hay là nói mấy kẻ có tiền thường có sở thích ném vỡ bình hoa chơi như vậy đó?
Nhưng anh là liều thuốc hay cho vị giác của cô, cho dù là xuất phát từ quan tâm hay là thuốc cứu mạng, cô vẫn vội vàng chạy từ lầu hai xuống, sau đó quẹo vào phòng bếp, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh đang đứng giữa những mảnh sứ vỡ vụn.
Cô nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: “Anh Cửu, anh không sao chứ?” Anh thản nhiên giương mắt, khẽ xùy một tiếng. Cô chống lại ánh mắt của anh, đột nhiên sửng sốt. Ánh mắt này giống như bị một lớp bụi phủ kín, không hề có tiêu cự.
Mặc dù anh đang nhìn cô, thế nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại trên người cô, hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, tiếp đó cô lặng lẽ giơ tay lên, hết sức cẩn thận thử quơ quơ ở trước mặt của anh.