Truyện: Bà xã giả vờ yếu đuối (full) - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm

Diệp Mộc Châu uống một ngụm trà, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Uống ngon! Lâm Khiếu Phương, anh vậy mà lại biết pha trà, tôi cảm thấy tài nghệ của anh còn tốt hơn cả bậc thầy trà đạo như thầy Văn nữa!” 

Lâm Khiếu Phương được sủng ái mà lo sợ: “Cô chủ quá khen, tôi và thầy Hòa Văn vẫn có khác biệt rất lớn, cô thích là được rồi” 

Diệp Mộc Châu nghiêm túc: “ Tay nghề pha trà của anh thật sự rất tốt!” 

Từ nhỏ cô đã uống trà của chú Văn, cũng không cảm thấy ngon hơn trà của Lâm Khiểu Phương bao nhiêu. 

Tay nghề của Lâm Khiếu Phương tốt như vậy nhưng lại chỉ cho một mình Hoắc Việt Bách hưởng thụ, đúng là thiệt thòi mà. 

Con người của Hoắc Việt Bách càng ngày càng tối xuống. 

Hai người kia dám làm trò ở trước mặt anh, ở nơi này mà cũng thảo luận chuyện uống trà được sao? 

Coi anh là người chết à? 

Lâm Khiểu Phương hết lần này tới lần khác không hề phát hiện. 

Vừa rồi anh ta mới nhận ra, thì ra người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm này chính là cô chủ, cô chủ cũng quá trâu bò đi, thường xuyên thay đổi phong cách, mỗi một phong cách đều có thể làm cho ngàn vạn người say mê điên đảo. 

Anh ta phút chốc cao hứng cho nên mới muốn đi pha trà. 

Lâm Khiếu Phương rất kích động: “Cô chủ, cô nói như vậy là đã từng uống qua trà của văn đại sư rồi phải không?” 

Hoắc Việt Bách nheo mắt. 

Diệp Mộc Châu: “Đúng rồi đúng rồi, tôi uống qua rất nhiều lần, lần sau nếu như ông ấy có đến Mộc Thành, tôi có thể thu xếp cho hai người gặp mặt. Ông ấy rất thưởng thức thanh niên trẻ tuổi pha trà, muốn nhận học trò”. 

Lâm Khiếu Phương: “Thật vậy không có chủ, vậy tôi cảm ơn cô chủ trước, tôi xúc động quá đi mất!”. 

Hoắc Việt Bách cất giọng rõ ràng rành mạch: “Cậu..” 

Diệp Mộc Châu: “Được, trợ lý Lâm, cho tôi cách thức liên hệ với anh đi” 

Ngón tay của Hoắc Việt Bách gập lại: “Diệp..” 

Cô gật đầu: “Thêm Zalo được không? Facebook rất phiền phức, Zalo còn có thể gọi thoại được” 

Hoắc Việt Bách: "..” Còn muốn gọi thoại nữa à? Anh còn chưa có add zalo của cô đâu đấy! 

Lâm Khiếu Phương hăng hái phấn khởi add Zalo, đang 

muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh truyền đến một giọng nói âm trầm: 

“Cậu không có tiền lương” Lâm Khiếu Phương: “...” 

Này này này, không không... không phải chứ! Tôi tôi tôi... đã làm gì, sao tôi lại không có tiền lương! 

Anh ta đang muốn bào chữa đôi câu cho bản thân, bỗng nhiên nghe thấy chú Chương nói: “Ngài Cửu, cậu Hoắc và cô Diệp đến đây 

Advertisement
';
Advertisement