Diệp Khánh Thy thở dài, tay nắm lấy váy, nhỏ giọng mở miệng: “Chị của tôi đã từng có ý định này... nhưng chị ấy không thành công... Tôi cũng biết chị ấy làm vậy là không đúng, nhưng tôi lại không đành lòng trừng phạt chị ấy, cho nên... cho nên chuyện này không có người nào biết. Chương quản gia, ông có thể giữ bí mật được không?”.
Chú Chương giả vờ nhấn mạnh: “Nói như vậy, Diệp Mộc Châu thật sự là người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm giữa hai người ư? Chỉ là không thành công mà thôi! Chậc chậc chậc, biết người biết mặt không biết lòng, lúc trước tôi đã từng nhìn thấy Diệp Mộc Châu và cậu Ngạn Lâm đi chung với nhau, nhớ tới hai người mới đúng là vị hôn phu hôn thê của nhau, kết quả...”
Diệp Khánh Thy vội nói: “Đúng vậy, trước kia chị của tôi rất thích thừa lúc tôi không có ở đây mà quấn lấy anh Ngạn Lâm, muốn nhân lúc vắng vẻ mà vào...”
Chú Chương: “Tôi hiểu tôi hiểu, muốn trèo cao nhưng lại không thành công mà thôi, cô ấy chính là người thứ ba.”
Trong giọng nói của Diệp Khánh Thy ẩn giấu một chút kích động: “Đúng vậy, chị của tôi là
người thứ ba, tôi mới là vị hôn thê của anh Ngạn Lâm”
Những lời này, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Chú Chương cười híp mắt mở miệng: "Hóa ra là như vậy, ngài Cửu của chúng tôi luôn muốn gặp vợ sắp cưới của cậu Hoắc nên hôm nay chỉ mời hai người, xin mời"
Tim Diệp Khánh Thy đập thình thịch.
Cô ta chỉ cần kiên nhẫn rồi cũng có cơ hội leo lên người đàn ông này thôi.
Bây giờ ấn tượng của ngài Cửu về mình không tệ, nếu cô ta cố gắng một chút nữa...
Nghĩ như thế, Diệp Khánh Thy vừa bước vào cửa chợt thấy một người phụ nữ ngồi trên sofa.
Dù người phụ nữ đeo kính mát nhưng vẫn có thể nhìn ra từ trên gương mặt đó...
Có rất đẹp.
Tim Diệp Khánh Thy nhảy lên, chuông cảnh báo lập tức reo lên.
Sao Thủy Nguyệt Vân Sơn lại có thể có phụ nữ?! Không phải đồn ngài Cửu không gần nữ sắc, còn có chứng chán ghét phụ nữ sao? Tại sao người phụ nữ này có thể ngồi chễm chệ trên sofa vậy.
Có phải cô muốn tranh giành sự ưu ái của ngài Cửu với mình không?
Không thể, ngài Cửu là cô ta!
Hơn nữa chú Chương đã nói rồi, hôm nay chỉ mời hai người bọn họ, người phụ nữ này ở đâu ra? Thật không biết xấu hổ!
Não Hoắc Ngạn Lâm nhanh chóng xoay tròn, người phụ nữ có thể ngồi ở đây tất nhiên không tầm thường, dù chỉ là tình nhân của ngài Cứu anh ta cũng không đắc tội nổi.
Anh ta đang định mở miệng, lại nghe thấy Diệp Khánh Thy dùng giọng điệu bánh bèo yếu đuổi, không rành sự đời nói:
"Ở, sao còn có người khác thể, anh Ngạn Lâm, không phải ngài Cửu chỉ mời chúng ta thôi
sao?"
Người phụ nữ trên sofa nhìn Diệp Khánh Thy.
Diệp Khánh Thy cười dịu dàng: "Cô gái này, xin hỏi cô là ai thể? Sao tôi nhớ ngài Cửu nói chỉ mời tôi với anh Ngạn Lâm mà."
Bây giờ ngài Cửu còn chưa xuống lầu, người phụ nữ này chắc hẳn là không mời mà tới, trăm phương ngàn kế mới vào được Thủy Nguyệt Vân Sơn.
Ngài Cửu hắn ghét nhất loại phụ nữ không tự biết mình này!
Con người Diệp Khánh Thy đảo một cái, nếu có thể giúp ngài Cửu đuổi người người phụ nữ này đi, có phải anh sẽ càng thích mình không?
Cô ta thở dài một hơi, bày ra dáng vẻ “vì tốt cho cô”, nói nhỏ nhẹ: "Cô gái này, cô tùy tiện xông vào biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn như thể ngài Cửu sẽ không vui, trước giờ ngài Cửu không thích phụ nữ, dù muốn lấy lòng ngài Cửu thì cũng cần phải chọn thời gian nha, có phải không?"