Trong lúc nhất thời giáo viên chủ nhiệm cũng không biết khích lệ Diệp Khánh Thy như thế nào, bỗng nhiên nghĩ đến, nhà họ Diệp không phải còn có một người con gái nữa hay sao?
Mặc dù nghe người ta đồn cô bé đó chỉ là con gái nuôi, nhưng nói như thế nào đó cũng là người của nhà họ Diệp, nếu như khen Diệp Mộc Châu, có phải bà cụ Diệp cũng sẽ rất vui không?
Vì thế chủ nhiệm mỉm cười: “Đúng rồi, biểu hiện gần đây của học sinh Diệp Mộc Châu ở trường cũng rất tốt, thành tích tiếng Anh tiến bộ vượt bậc, còn hẹn thi đấu với người đứng thứ hai trong lớp là học sinh Tường Linh Lan, xem ai thi được thành tích cao hơn. Đúng là người trẻ tuổi dồi dào tinh thần, bây giờ tôi rất tin tưởng em ấy nhất định có thể đột phá tự...”
“Cái gì?!!” Một câu còn chưa nói xong, thì âm thanh bén nhọn của bà cụ Diệp đã đột nhiên vang lên.
Sắc mặt bà ta khó coi, vẻ mặt đen như mực: "Cái thứ vô dụng đó muốn so tài tiếng Anh với cô Tưởng sao?”
Chủ nhiệm bị thái độ chênh lệch trước sau như vậy làm cho hoảng sợ: "Vâng, đúng vậy...”
“Đến bây giờ còn không nhận ra bản thân mình chính là đồ phế vật, vậy mà lại dám to gan lớn mật muốn thi đấu với người khác, đến lúc đó bị thua, còn không phải sẽ ném hết mặt mũi nhà họ Diệp chúng
ta sao!?”
Bà cụ Diệp hung hăng gõ cây gậy ba-toong lên mặt đất hai cái: "Cái loại phải bồi thường thêm tiền này, lúc trước nên để nó gả ra
ngoài để liên hôn cho rồi! Còn bày đặt đi học làm gì? Một kẻ phế vật, chỉ biết gây chuyện mỗi ngày!”
Chủ nhiệm suy nghĩ, học sinh Diệp Mộc Châu là dạng người như vậy sao? Không phải mà, tuy rằng thành tích của cô chẳng ra gì, nhưng đã dẫn dắt các cậu ấm ăn chơi trác táng của lớp 9 bắt đầu chăm chỉ học tập cho giỏi.
Vì thế ông ta lắp bắp: "Bà cụ Diệp, bà, bà bình tĩnh lại trước...”
“Cái đồ để tiện chết tiệt này, nên để nó chết đi!” Bà cụ Diệp tức muốn hộc máu, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
Bà cụ Diệp cũng không quên, lúc Khánh Thy trở về đã khóc lóc nói, bởi vì cô ta là con gái ngoài dã thú cho nên bị anh cửu cùng Bà Hoắc khinh thường.
Những điều này bà ta đều tính hết lên đầu Diệp Mộc Châu!
Chính vì sự tồn tại của Diệp Mộc Châu cùng với những thứ tài sản thừa kế đó tồn tại, cho nên Dương Thanh Nguyệt cùng Hành Sùng không kết hôn, Khánh Thy mới trở thành đứa con ngoài dã thú.
Hiện tại cái đồ để tiện Diệp Mộc Châu này cư nhiên còn ở mọi nơi vứt đi một mùi nhà họ Diệp, thật là thiếu dạy dỗ!
Nên bắt cô về nhà, đánh cho một sau đó để cho cô tự sinh tự diệt, dù sao sau khi cô chết đi thì tài sản sẽ là của bọn họ, vì nhà họ Diệp, Diệp Mộc Châu hẳn là nên chết sớm hơn một chút sẽ tốt hơn?!
Trên thái dương của bà cụ Diệp nổi đầy gân xanh: "Đi gọi Diệp Mộc Châu tới đây!”
“Bà nội!”
Diệp Khánh Thy bỗng nhiên tiến lên, ôn nhu mở miệng: “Bà không cần phải nghiêm khắc với chị ấy như vậy, nói không chừng lần này chị ấy có thể lấy được thành tích tốt thì sao? Bà cứ để cho chị ấy và Linh Lan thi đấu một lần xem sao.”