Diệp Mộc Châu: “...” Cô đã quên mất, Hoắc Việt Bách là một tên thẳng nam rất yêu thích việc bài xích trà xanh!
Hoắc Việt Bách chậm rì rì nói: “Cô Bạch nếu như có suy nghĩ này chi bằng cử đi học lại đi, chúng ta đi thôi”.
Câu nói cuối cùng là nói với Diệp Mộc Châu, cô lập tức bày ra bộ dáng một người vợ tốt, chạy bước nhỏ đuổi theo bước chân của Hoắc Việt Bách.
Nhưng mà...
Người phụ nữ trung niên thật sự rất sốt ruột.
Nếu như không đem được Anh Anh đưa tới trên giường của Hoắc
Việt Bách, vậy thì công sức hôm nay không phải sẽ uổng phí sao?
Bà ta không quan tâm xông lên trước: "Cậu Cửu, cậu Cửu... Anh Anh tuy rằng không bằng thư ký Lâm Khiếu Phương, nhưng con bé cũng có sở trường riêng của bản thân mình, con bé có thể chăm sóc tốt cho cậu, chỉ cần cậu Cửu gật đầu thôi, tôi lập tức để Anh Anh đi theo cậu về nhà, chăm sóc cho cậu!"
"Cậu nhìn xem Diệp Mộc Châu như vậy cũng có thể ở lại bên cạnh cậu, con bé Anh Anh tốt hơn cô ta cả trăm triệu lần , nhất định sẽ thích hợp hơn Diệp Mộc Châu nhiều....”
Trong phòng khách lập tức liền yên tĩnh lại.
Diệp Mộc Châu nheo lại đôi mắt, bộ nghĩ muốn đưa phụ nữ lên giường của Hoắc Việt Bách thì chỉ cần có loại bản lĩnh kia là được sao, cứ đưa như vậy.
Đã tặng đi còn muốn chà đạp cô ta là có ý gì vậy?
Hoắc Việt Bách dừng lại: “Bà Bạch, ý của bà là, vợ của tôi không thể so với Bạch Anh?”
Bà Bạch là em gái thứ ba của ba Hoắc Việt Bách, gả cho người đứng đầu của nhà họ Bạch, nhưng khi về nhà họ Hoắc, mọi người từ trước đến nay đều bà ta là bà Ba.
Nhưng Hoắc Việt Bách lại kêu một tiếng bà Bạch này, liền đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, Diệp Mộc Châu vừa nghe đã hiểu, nhưng mà Bà Bạch lại không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cô nghe thấy Hoắc Việt Bách hỏi như vậy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tự hào: “Đương nhiên! Anh Anh nhà chúng ta là được đào tạo từ nhỏ dựa theo tiêu chuẩn của các cô chủ nhà danh giá, Việt Bách, tôi nói không phải chứ cậu là chủ nhân nhà họ Hoắc, hôn sự không thể cứ tùy tiện xằng bậy như vậy được.”
"Giống như Diệp Mộc Châu vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn là một người nhà quê, làm sao có chỗ nào xứng đối với cậu? Trở thành Vợ của cậu nên là một người dịu dàng, hiền lành khuê các giống như là Anh Anh vậy!"
Trên mặt Bạch Anh hiện lên một tia kinh ngạc, cố ý ngạc nhiên: "Thì ra cô Diệp không phải Mộc Thành chúng tôi, vậy mà lại là.”
Câu nói tiếp theo cũng không cần nói tiếp, nhưng mùi vị khinh thường trong lời nói không cần nói ra cũng biết.
Bạch Anh cười khẽ: “Anh Cửu, em cũng không có ý muốn nói cô Hoắc không tốt, chỉ là em có chút kinh ngạc thôi”