Diệp Mộc Châu vô thức nhíu mi, mỗi ngày chỉ có thể tỉnh một giờ ư?
Thần sắc Hoắc Việt Bách lạnh như băng đưa Diệp Mộc Châu rời đi, cô nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm nên nhất thời không nói thêm điều gì.
Giúp việc sắp xếp cho bà cụ nghỉ ngơi rồi đi ra cửa nói: "Cô chủ, cô chở để bụng, bà cụ bị bệnh, mỗi ngày chỉ có thể gặp người khác một lát như vậy thôi."
Diệp Mộc Châu đương nhiên sẽ không trách móc, cô đưa mắt nhìn về phía cửa, tuy rằng hỏi chuyện bệnh tình của bà cụ là không lễ phép nhưng xét từ góc độ một bác sĩ, cô vẫn cất tiếng hỏi: “Bà cụ đổ bệnh đã bao lâu rồi?"
Người giúp việc sửng sốt, trả lời: "Hơn ba mươi năm."
Diệp Mộc Châu gật đầu, thảo nào bà cụ Hoắc yêu chiều Hoắc Việt Bách như vậy lại có thể để anh bị mẹ ruột mình ngược đãi. Xem ra là bởi vì bị bệnh mơ mơ hồ hồ nên không chăm sóc được Hoắc Việt Bách mà thôi.
"Cô chủ, cô cũng đừng lo lắng, bệnh này kéo dài nên bà cụ cũng đã thành quen, tìm nhiều bác sĩ không không có tác dụng. Nếu có “bác sĩ ma” thì không chừng còn có thể có cơ hội chuyển biến tốt đẹp, chỉ là nghe đồn “bác sĩ ma” đã qua đời nhiều năm nay rồi."
Diệp Mộc Châu ngẩng đầu lên, bác sĩ ma?
Nếu đúng là “bác sĩ ma” mà cô đang nghĩ đến thì nói không chừng cô có thể giúp một tay!
Trên đường trở về, Diệp Mộc Châu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Chỉ là cô và ông già kia cũng đã lâu không liên lạc, hai năm trước ông ta tự mình về Mộc Thành rồi từ đó hoàn toàn không có phương thức liên lạc nữa.
Diệp Mộc Châu nhìn cây súng trong tay kia, cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ trước đến nay cô cũng không phải là một người nhiệt tình, cũng sẽ không vì một người ngã bệnh mà cảm thấy quan tâm, không hiểu sao hiện tại lại muốn tìm ông ta tới giúp bà cụ Hoắc chữa bệnh nhỉ?
Là bởi vì... Hoắc Việt Bách sao?
Hiện tại cô và Hoắc Việt Bách ngoài mặt là vợ chồng, hiện tại trong mắt người ngoài, Hoắc Việt Bách yêu cô, cũng vì cô mà cãi lời bà Hoắc.
Nhưng cô biết đó là chỉ là giả bộ.
Giả bộ yêu thương... Có thể duy trì được bao lâu?
Lồng ngực Diệp Mộc Châu bỗng nhiên dâng lên một loại rất cảm giác kỳ quái.
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, có người đi qua tựa hồ như nhìn Bạch Anh ngất xỉu, những người đó vừa đi vừa nói:
"Cô Bạch và ngài Cửu là thanh mai trúc mã, tôi còn tưởng vợ của cậu ấy nhất định phải là cô bạch cơ..."
"Ai, nếu như không có cô chủ bây giờ thì ngài Cửu nhất định sẽ bị cô Bạch làm cho rung động, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu cậu ấy như vậy mà còn cự tuyệt nữa."
Diệp Mộc Châu càng nghĩ, trong ngực càng xuất hiện một cảm giác lạ kỳ.
Phòng của Bạch Anh.