Truyện: Bà xã giả vờ yếu đuối (full) - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm

Diệp Khánh Thy thở dài một hơi: “Chị, vòng ngọc giá hơn ba tỷ đúng là không phải thứ chị có thể mua nổi... Hay là vậy đi, em tặng vòng ngọc cho chị có được không? Sau này chị đừng ăn trộm đồ nữa”.

“Cho dù chị không vì bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Diệp chứ... Cuộc sống thượng lưu không giống như dưới quê, tụi em rất chú trọng đến danh tiếng của mình. Dù sao ăn trộm cũng không phải là chuyện hay ho gì, lỡ như truyền ra ngoài, người ta nói nhà họ Diệp chúng ta không có giáo dưỡng thì phải làm sao.”

Diệp Mộc Châu nâng mí mắt lên.

Cô ta đúng là đã chụp một cái mũ to lên đầu cô mà.

Hoắc Ngạn Lâm cũng gật đầu: “Mộc Châu, chiếc vòng tay này cứ xem như là tôi và Khánh Thy tặng cho cô, cô hãy thay đổi thói quen trộm cắp của mình đi.”

Những người bên cạnh cũng đều nói: “Cô Diệp Khánh Thy đúng là vừa lương thiện vừa tốt bụng mà, người ta trộm cắp trong tiệm cô ấy mà cô ấy còn rộng lượng như vậy, tặng vòng ngọc cho cô ta. Tôi thấy đáng lẽ nên báo cảnh sát để cảnh sát xử lý mấy tên trộm như thế này!”

Diệp Khánh Thy dịu dàng cười nhẹ: “Mọi người đừng nói nữa, dù sao chị ấy cũng là chị của tôi... Chị, em không tính toán chuyện chị ăn trộm, chị chỉ cần xin lỗi em thôi, có được không?”

Cuối cùng Diệp Mộc Châu cũng rời mắt, nhìn Diệp Khánh Thy.

Sau đó cô hừ nhẹ một tiếng: “Không được.”

Không được?

Những người xung quanh đều tưởng mình nghe nhầm rồi.

Sao Diệp Mộc Châu lại có thể ngạo mạn như vậy?

Mặc dù Diệp Khánh Thy đã tặng vòng ngọc cho cô rồi, nhưng cô đã ăn trộm mà đến câu xin lỗi cũng không chịu nói?

“Chị..” Nước mắt của Diệp Khánh Thy chảy ra: “Em không ngờ, chị ghét em như vậy sao. Em tặng vòng ngọc cho chị, thế mà chị đến một câu xin lỗi cũng không chịu nói.”

Hoắc Ngạn Lâm lạnh lùng trách móc: “Diệp Mộc Châu, rốt cuộc cô muốn. gì? Mấy năm qua cô học được những gì ở dưới quê thể? Trộm cắp thì làm gì có bộ dạng của một cô chiêu trong xã hội thượng lưu chứ? Xin lỗi đi!”

Những người khách ở xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau: “Tôi đã nghe nói cô cả ở dưới quê của nhà họ Diệp dốt nát kém cỏi từ lâu rồi, nhưng không ngờ lại ngu ngốc đến mức này, tôi nghe nói nhà họ Diệp cũng định từ bỏ cô ta rồi.”

“Chậc chậc chậc, bị phát hiện ăn trộm rồi mà còn không nhận sai, nếu là tôi thì tôi cũng không muốn có đứa con gái giống như vậy, Diệp Mộc Châu làm sao so được với cô Khánh Thy chứ?”

Vào lúc này, đột nhiên có người ngạc nhiên nói: “Ôi, quản lý Trương của Ginza đến rồi! Tôi thấy ông ấy đến là để xả giận cho Diệp Khánh Thy rồi?”

“Chắc chắn là vậy, nếu không thì còn có ai đáng để quản lý Trường chạy đến đây một chuyến chứ?”

Quản lý Trương nghe nói hôm nay cô cả đến, lập tức hì hục chạy qua, vội. vàng đẩy đám người ra: “Cô Diệp! Xin lỗi, tôi đến trễ rồi!”

Mặt Diệp Khánh Thy đầy nước mắt, cả người lung lay như sắp ngã, đột nhiên nghe thấy giọng nói ở đằng sau, cô ta mới dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự uỷ khuất mà quay đầu nhìn.

“Quản lý Trương, ông cố ý chạy đến đây là vì chuyện chị tôi ăn trộm đúng không? Thực ra không sao cả, hai chị em tôi có thể giải quyết chuyện này, không cần làm phiền quản lý Trương đâu.”

Ha ha, quản lý Trương đến rồi, để xem Diệp Mộc Châu làm sao đây!

Từ nay về sau cô sẽ mang theo tội danh trộm cắp trên người, bị cô ta đạp xuống gót chân!

Quản lý Trương vốn dĩ không quan tâm đến Diệp Khánh Thy, ông ấy vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhìn cô gái dửng dưng ở một bên:

“Cô Diệp, hôm nay sao cô đến đây mà không nói trước với tôi một tiếng, để tôi cho người đón tiếp cô chứ. Tôi tiếp đón không chu đáo, cô đừng trách tội nhé. Đúng rồi, cửa tiệm này cô xem coi có hài lòng không? Những ngày cô không ở đây đều là tôi giúp cô quản lý đó!”

Ông ấy không nhìn Diệp Khánh Thy mà chạy đến bên cạnh Diệp Mộc Châu: “Phục vụ đâu? Mau đem trà lên cho cô Diệp! Ngây người ở đó làm gì?”.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Sao quản lý Trương... lại đi đến bên cạnh Diệp Mộc Châu?

Chủ của cửa tiệm này không phải là Diệp Khánh Thy sao?

Advertisement
';
Advertisement