Bà Hoắc không nhìn nổi nữa, đập bàn: "Việt Bách! Sao bây giờ con lại không phân rõ đúng sai như thế chứ? Người bị thương là Anh Anh, Diệp Mộc Châu chính là hung thủ, những gì cô ta nói..."
Cạch.
Một cái USB lăn lóc trên mặt bàn.
Mặt Hoắc Việt Bách càng lúc càng lạnh lùng: "Nếu Vợ tôi đã nói những lời này, tôi còn có thể khen cô ấy vài câu, đáng tiếc rằng cô ấy bị bắt nạt cũng không nói lời nào. Cô Bạch, cô vẫn muốn diễn tiếp sao?"
Diễn kịch?
Vẻ mặt Bạch Anh thay đổi trong nháy mắt.
Bà Hoắc và bà Bạch không phát giác ra được gì: "Việt Bách, con có ý gì? Anh Anh thật lòng thích con, con muốn làm gì ?"
"Con có biết vừa nãy Anh Anh còn nói nó rất đau lòng cho con, con là người ưu tú như thế lại cưới một người vợ không nói lý còn ghen tuông lung tung như Diệp Mộc Châu, cô ta còn suốt ngày gây phiền phức cho con, rốt cuộc Diệp Mộc Châu có chỗ nào tốt hơn Anh Anh chứ?"
Trong lúc bà Hoắc đang nói chuyện thì Lâm Khiếu Phương đã cắm USB vào laptop.
Dự cảm không tốt trong lòng Bạch Anh càng cuộn trào mãnh liệt hơn.
Hoắc Việt Bách cong khóe môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười: "Diễn xuất của cô Bạch quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, nhưng chắc cô không biết... Trong phòng đó, có camera."
Mấy chữ cuối cùng rơi xuống nhẹ như lông chim, nhưng lại giống như sét đánh vào tim Bạch Anh.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không nhịn được mà mở to mắt.
Chờ đã... Cái gì cơ....
Trong phòng sao lại có camera? Sao lại vậy!
Bạch Anh chưa kịp phản ứng lại thì màn hình máy tính đã lóe lên, sau đó trên màn hình hiện rõ hai bóng người.
Camera không ghi lại được tiếng, sau khi Diệp Mộc Châu đi vào thì Bạch Anh liền nghênh ngang đắc ý nói chuyện với cô.
Tuy không nghe thấy Bạch Anh đang nói gì, nhưng nhìn nét mặt cô ta thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Dáng vẻ của cô ta lúc đó khác hẳn vẻ yếu đuối nhu nhược bây giờ.
Tua về sau, khi Diệp Mộc Châu chuẩn bị rời đi thì Bạch Anh đứng dậy.
Cô ta nhếch môi cười quỷ dị, sau đó tự mình ngã đập đầu xuống đất!
Từ đầu tới cuối, Diệp Mộc Châu không hề chạm vào người Bạch Anh!
Video giám sát đã phát xong, cả phòng rơi vào im lặng. Vẻ mặt của bà Hoắc, bà Bạch bà