Không không không! Không được!
Gia pháp nhà họ Hoắc là dùng một cái roi có gai đánh ba cái, đánh xong ba rọi thì mạng cũng không còn!
Bà Bạch lập tức đời người ra, sau đó gào khóc: "Ngài Cửu, cậu buông tha cho chúng tôi đi! Roi này mà đánh xuống, Anh Anh yếu đuối như thế, con bé sẽ không chịu nổi đâu!".
Hoắc Việt Bách thờ ơ nói: "Vợ tôi còn chịu nổi gia pháp mà, nếu như Bạch Anh mất mạng vậy thì do cô ta đen đủi thôi."
Cuối cùng Bạch Anh cũng sợ đến không chịu được nữa mà khóc lóc. Sao có thể chứ, sao có thể so sánh cô ta với đồ để tiện đó chứ?
Diệp Mộc Châu từ nông thôn đến, dạ dày thịt béo. Còn cô ta là thiên kim nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể so sánh cô ta với Diệp Mộc Châu được?
Huống hồ Diệp Mộc Châu còn chưa phải chịu đòn, dựa vào đâu mà cô ta phải nếm mùi gia pháp trước?
Bà Hoắc cũng nghiêm mặt lại: "Hoắc Việt Bách, nói cho cùng thì Anh Anh cũng chỉ vì quan tâm con thôi. Huống hồ người nhốt Diệp Mộc Châu vào phòng tối là mẹ, con cũng muốn dùng gia pháp với mẹ sao?"
Hoắc Việt Bách từ tốn nói: "Nếu bà Hoắc muốn, đương nhiên cũng có thể"
"Con!" Lửa giận của bà Hoắc bốc lên ngút trời.
Phản... Phản thật rồi!
Vì một con hồ ly tinh mà lại ngỗ nghịch với mẹ mình như vậy!
Hoắc Việt Bách liếc mắt sang Lâm Khiếu Phương, Lâm Khiếu Phương lập tức hiểu ý, đột nhiên có một đám vệ sĩ xông vào, giữ chặt lấy Bạch Anh rồi lôi cô ta ra ngoài.
"Thím, dì Hoắc." Mặt Bạch Anh tái mét, nước mắt chảy xuống: "Việt Bách, ngài Cửu, em biết sai rồi, em sẽ đi xin lỗi cô Diệp, em sai rồi..."
"Hoắc Việt Bách!" Bà Hoắc không ngờ Hoắc Việt Bách thật sự to gan đến vậy, bà ta không nhịn nổi nữa, tức giận đến mức đứng không vững: "Con dám... Con dám..."
"Không phải trước giờ bà Hoắc luôn hiểu rõ tôi có dám hay không à?"
Hoắc Việt Bách mân mê ngắm nghía con dao găm trong tay, hững hờ buông lời: "Ngay cả bà tôi cũng dám đánh đấy, huống chi là Bạch Anh? Hay là... Bà muốn Bạch Anh chết nhanh hơn một chút?"
Bà Hoắc tức đến run cả người: "Thằng con hoang này, mày lại dám đối xử với mẹ mày như vậy, mày không được chết tử tế được đâu! Vì một người phụ nữ mà mày muốn giết Anh Anh, cho dù là Anh Anh đổ oan cho cô ta thì có sao? Người để tiện như Diệp Mộc Châu đáng lẽ phải chủ động ly hôn với mày.."
Câu nói tiếp theo nhất thời bị chôn trong cổ họng.
Con dao găm trong tay Hoắc Việt Bách cắm thẳng vào bức tường phía sau bà Hoắc.