Cô còn chưa kịp phản ứng, giọng nói mềm mại của Bạch Anh đã truyền vào: “Ngài Cửu... Ngài Cửu, anh có ở đây không?”
Diệp Mộc Châu ngẩng đầu lên ngay lập tức, mới vừa rồi cô ăn cơm đau khổ quá nên quên mất Bạch Anh này.
Bên ngoài đang đổ mưa, Bạch Anh hình như đã bị nước mưa xối lên người run bần bật, trong giọng nói hiện lên ý tứ khác: “Ngài Cửu... Em lạnh quá, anh cho em vào nhà có được không?"
Hoắc Việt Bách khẽ nhíu mày, bấm điều khiển hồng ngoại từ xa, cửa tự động mở ra.
Đập vào mắt chính là hình ảnh Bạch Anh bị ướt đẫm cả người.
Chiếc váy màu trắng dính sát người cô ta, phô bày đường cong cơ thể tuyệt đẹp, bởi vì quần áo đã ướt đẫm màu sắc của da thịt mơ hồ hiện ra.
Diệp Mộc Châu hơi ngạc nhiên, không biết tại sao Hoắc Việt Bách lại cho cô ta vào nhà.
Anh chỉ hờ hững nói: “Cô Bạch ngồi xuống cùng dùng cơm đi.”
Ánh mắt Bạch Anh sáng lên: “Có thật không ngài Cửu... Em, em thật sự có thể ăn cơm cùng anh sao?”
Hoắc Việt Bách ừ một tiếng: “Đây là đồ ăn tôi nấu, nếm thử xem.”
Diệp Mộc Châu trầm mặc, đột nhiên cô không đành lòng nhìn tiếp: “...”
Bạch Anh lòng đầy đắc ý đưa mắt liếc Diệp Mộc Châu, coi như bà chủ Hoắc có ở đây thì thế nào? Không phải ngài Cửu vẫn đau lòng, tự mình nấu thức ăn cho cô ta đỏ sao?
Đây chính là bước đầu tiên để cô ta trở thành bà chủ, chỉ cần...
Khoan đã!
Đột nhiên sắc mặt Bạch Anh thay đổi, có một loại cảm giác như bị táo bón vậy.
Cả người cô ta run lên, không dám tin ngước mắt lên nhìn, cảm giác mắc ói truyền đến từ dạ dày khiến cô ta theo bản năng muốn phun đồ ăn trong miệng ra...
“Cô Bạch, hương vị thế nào, ăn ngon chứ?” Hoắc Việt Bách dịu dàng hỏi.
Bạch Anh nghẹn ngào, gắng gượng nuốt ngược đồ ăn trở lại.
“Ừm... Rất ngon.”
Trên mặt Hoắc Việt Bách nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa: “Cô Bạch thích thì tốt, Mộc Châu không thích đồ tôi làm, xem ra vẫn là cô Bạch đây hiểu chuyện hơn.”
Vốn dĩ Bạch Anh định buồng đũa, nhưng vừa nghe thấy lời này, lại cắn chặt răng gắp lên một miếng thịt.
Cô ta muốn mỉm cười nhưng mặt lại xanh mét, vì thế liền biến thành một biểu cảm khá dữ tợn: “Cảm... Cảm ơn ngài Cửu đã khích lệ, em rất thích.”
ít nhất có thể khiến ngài Cửu khen cô ta hiểu chuyện hơn Diệp Mộc Châu, ván này xem như cô ta đã thắng!
Sau đó, mỗi lần cô ta ăn một đũa đồ ăn, Hoắc Việt Bạch đều vô tình hay cố ý bày tỏ sự yêu thích của mình.
Diệp Mộc Châu trợn mắt há miệng, nhìn một người phụ nữ nhỏ nhắn như Bạch Anh ăn sạch sẽ hai phần ba thức ăn trên bàn...
Hoắc Việt Bách hài lòng, kéo Diệp Mộc Châu đứng dậy: “Xem ra cô Bạch rất thích mấy món này, vậy thì ăn hết đi.”
Anh nói xong liền bình thản đi lên lầu.
Diệp Mộc Châu: "..”
Quá hay, nếu đàn ông trên thế giới này đều đối xử với trà xanh giống như cách Hoắc Việt Bách đối đãi với Bạch Anh, trên thế giới liệu còn có đàn ông ngoại tình nữa không?
Hoắc Việt Bách cười khẽ, gửi cho Lâm Khiếu Phương một tin nhắn: “Giải quyết hết những người ức hiếp bà chủ Hoắc, tôi sẽ tăng lương cho cậu.”
Lâm Khiếu Phương cảm động đến muốn khóc.
Hức hức hức, cuối cùng cũng có ngày mình được tăng lương!
Hai phút sau, Chu Chỉnh Hà nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt ông ta ngay lập tức thay đổi: “Hủy bỏ? Tại sao lại thế? Tôi chuẩn bị cho buổi diễn thuyết này lâu như vậy, sao nói hủy liền hủy được.”
Bên kia chỉ truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Ông Chu, vì ông đã đắc tội với người không nên đụng vào”