Đây là một hợp đồng kịch bản.
.
Trên hợp đồng viết rõ, chọn diễn viên nhất định phải được biên kịch đồng ý, biên kịch có một phiếu bác bỏ, nếu như làm trái ý biên kịch, biên kịch có thể tự mình hủy bỏ hợp đồng.
Mà người sở hữu kịch bản là... Diệp Mộc Châu.
Con người của nhà sản xuất bỗng nhiên co rụt lại, đứng dậy theo bản năng: "Cô, cô là biên kịch?".
Sao có thể, sao người mới này có thể là biên kịch được? Rõ ràng cô chỉ là bạn gái của Giang Bắc Minh mà thôi!
Nhà sản xuất do dự, dù sao làm mất lòng biên kịch thì bát cơm của ông ta cũng không giữ được, đâu còn mạng mà tiêu hai trăm tám mươi hai tỷ của Tổng giám đốc Trần?
Hướng Ngọc trợn mắt há hốc mồm, thấy hình như nhà sản xuất sắp bỏ cuộc, cô ta không cam lòng mà gào thét: "Sao Diệp Mộc Châu có thể là biên kịch được, đừng bị cô ta lừa! Bà nội của cô ta cũng nói cô ta là một con điểm, từ nhỏ mẹ đã mất, xui xẻo muốn chết, cô ta không thể nào là biên kịch được!".
"Diệp Mộc Châu, cô có biết xấu hổ không, còn không mau cút đi? Mau cút đi con điểm này!"
Hướng Ngọc chửi ầm lên, vội vàng muốn gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Trần lần nữa, đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cọt kẹt...
Cửa phòng thử vai bị đẩy ra.
Lâm Khiếu Phương và các vệ sĩ làm một động tác mời, Hoắc Việt Bách cụp mắt xuống, bước vào.
Diệp Mộc Châu nghẹn họng một hồi.
Sao Hoắc Việt Bách lại tới đây, anh ấy đâu nói là sẽ tới.
Nguy rồi nguy rồi, mình tới đây để gặp đàn anh, lỡ như lát nữa bị Hoắc Việt Bách phát hiện rằng cô cười nói với một người trung niên bốn mươi tuổi đầu trọc, vậy cô phải giải thích thế nào?
Hoắc Việt Bách nhìn lướt khắp phòng, tự mang sự uy nghiêm của người bề trên: "Đang cãi nhau việc gì".
Đạo diễn vừa định mở miệng, con mắt của Hướng Ngọc đã hơi chuyển động, xông tới: "Ngài... Ngài Cửu, sao ngài lại tới đây, Tổng giám đốc Trần nhờ ngài đến giúp tôi ư?"
Hướng Ngọc vui như mở cờ trong bụng.
Một bộ phim truyền hình, sao ngài Cửu lại xuất hiện ở nơi này? Chắc chắn là đến tìm người.
Phụ nữ ở đây chỉ có cô ta và Diệp Mộc Châu, chẳng lẽ ngài Cửu lại đến tìm Diệp Mộc Châu?
Sao có thể!
Cho nên, nhất định là ngài Cửu nghe nói mình bị bắt nạt nên đến giúp mình!
Đây là Hoắc Việt Bách, ngài Cửu quyền lực ngập trời, vừa có tiền vừa có quyền, tốt hơn ông già như Tổng giám đốc Trần kia nhiều, nếu như ngài Cửu thấy mình hợp ý...
Hướng Ngọc uốn éo thân thể: "Ngài Cửu, thân phận của ngài quý giá, không cần phải tự mình đến đây vì em, có chuyện gì thì nói một câu với
đạo diễn là được rồi, chẳng qua có người bắt nạt em thật, ngài Cửu, ngài cần phải làm chủ cho em đấy..."