Nói Giản Ngưng Tuyết ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, lại nói hôn sự này là ông cụ Hoắc đặt. Nếu không cưới Giản Ngưng Tuyết, e rằng ông cụ Hoắc sẽ gây rắc rối cho Hoắc Việt Bách.
Ưu đãi và hình phạt đều đã đưa ra, bước tiếp theo, không phải là bắt bọn họ ly hôn thì là gì?
Qua nhiên, bố Giản nghiệm mặt nói: "Ngưng Tuyết đã nhận ra sai lầm của mình, bên phía ông cụ Hoắc lại cứ thúc giục, bây giờ Ngưng Tuyết cũng cam đoan sẽ không cáu kỉnh đào hôn nữa, Việt Bách, chắc cháu cũng nháo đủ rồi. Cháu và cô Diệp cũng chưa có cơ sở tình cảm, thế này đi, cháu và cô Diệp tìm một cái thời gian rồi ly hôn, sau đó cưới Ngưng Tuyết.
"Cô Diệp yên tâm, mọi khoản bồi thường sau ly hôn sẽ do nhà họ Giản trả, tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt chú Chương đã rất khó coi, tới nhà bảo người ta ly hôn, loại chuyện này mà cũng làm được hả?
Phanh.
Đúng lúc này, Hoắc Việt Bách bình thản đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Chú Giản"
Ánh mắt người đàn ông bình thản, như thể anh không quan tâm đến lời uy hiếp của bố Gi ản.
Anh khẽ cười: "Có phải chú Giản đã quên rồi không, nhà họ Hoắc hiện tại, do ai làm chủ?"
Cho nên lấy ông cụ Hoắc ra uy hiếp, có tác dụng không?
Chú Chương cũng không nhìn nổi nữa: "Ông Gi ản, ông nói những lời này, ông cụ chưa từng đính hôn cho ông chủ Cửu, lúc nào thì cô Gi ản thành vị hôn thê của ông chủ Cửu rồi thế này? Huống hồ lúc trước cũng là do cô Giản ầmĩmuốn gả cho ông chủ Cửu, ông cụ nhớ nhà họ Hoắc và nhà họ Giản từng cùng trải qua khó khăn, mới dùng di vật của mẹ ông chủ Cửu ép ông chủ cửu cưới cô Giản. Nếu cổ Giản đã đào hôn, vậy thì tất nhiên là hôn ước này không được tính nữa rồi."
Diệp Mộc Châu ồ một tiếng sâu xa.
Hóa ra Gi ản Ngưng Tuyết và Hoắc Việt Bách còn không phải người yêu, càng đừng nói đến chuyện cãi nhau cái kinh gì đấy mới đào hôn.
Sắc mặt bố Giản cực kỳ khó coi.
Ông ta xị mặt, coi như là đã thừa nhận lời nói của chú Chương, nhưng một chữ cũng không nói, chỉ nói:
"Việt Bách, cháu là người thông minh, cháu và Ngưng Tuyết kết hôn danh chính ngôn thuận, nhưng nếu cháu đã cưới cô Diệp, thì chỉ có một thứ duy nhất đó là rắc rối,
huống hồ vứt bỏ vị hôn thể, cái này nói ra cũng không hay, Ngưng Tuyết có hồ nháo một chút, nhưng Việt Bách à, cháu là đàn ông, chờ Ngưng Tuyết một tý, bao dung con bé thì có gì mà không thể?"
"Cho nên Việt Bách, cháu và cô Diệp hãy ly hôn đi, Ngưng Tuyết phù hợ với cháu hơn cô Diệp."
Diệp Mộc Châu: "..." Diệp Mộc Châu tức đến bật cười. Rốt cuộc trong lòng nhà này có ta rốt cuộc có tỉ tính toán gì không vậy?
Con gái ông tự xin muốn gả cho Hoắc Việt Bách, Hoắc Việt Bách vô cảm với hôn nhân, nhưng ông lợi dụng giao tình của ông cụ Hoắc và ông, ép Hoắc Việt Bách cưới con gái ông.
Kết quả con gái ông đào hôn rồi, mấy ngày sau lại nghĩ Hoắc Việt Bách rất tốt, liềm muốn cầu xin Hoắc Việt Bách ly hôn, cưới con gái anh.
Thần kinh à? "Ông Giản, tôi có một vấn đề muốn hỏi ông? Bố Giản còn định nói gì đó, Diệp Mộc Châu chết cười tủm tỉm nói.
Cô ngồi trên sô pha, sóng mắt xoay chuyển: "Trong lòng ông Gi ản, rốt cuộc ông coi ngài Cửu là gì? Người đồng cam cộng khổ với nhà họ Giản ông là ông cụ Hoắc, không phải Hoắc Việt Bách, ông chủ Cửu cũng không cần thiết vì lòng bao dung của ông cụ Hoắc đối với các ông mà cưới một người phụ nữ anh ấy không yêu"
"Huống hồ, cô giản là người đào hôn trước, bây giờ lại ép ngài Cửu ly hôn để cưới cô ấy, trong mắt ông Giản ngài Cửu chỉ là một nhân vật nhỏ gọi thì đến vẫy thì đi sao?"
Cô nói ra lời này, nháy mắt yên lặng.
Ông chủ Cửu là nhân vật nhỏ? Ai dám nói ông chủ Cửu hô mưa gọi gió là nhân vật nhỏ chứ?
Nhà họ Giản cũng không thể!
Bố Giản chẳng qua là ỷ vào việc mình là trưởng bối của Hoắc Việt Bách, cho nên cây già lên mặt, bây giờ ông ta bị một cô gái nhỏ vạch trần, ông ta chỉ cảm thấy mặt mình thật đau.
Bố Giản không nhịn được tức giận, nhíu mày: "Cô Diệp, đây là chuyện của nhà họ Giản và nhà họ Hoắc, chúng tôi không hỏi ý của cô.
Chương 64: Diệp Mộc Châu là vợ tôi
Cô Diệp, chúng tôi không hỏi ý của cô. Bố Giản đây là đang giẫm đạp lên thể diện của bà chủ Hoắc. Người làm đều cúi đầu, hô hấp run run, không dám nói lời nào.
Hoắc Việt Bách lạnh lùng nâng mắt, cười: "Ý của cô ấy chính là ý của tôi, từ trước đến nay Hoắc Việt Bách tôi không để ý đến của cải, huống hồ là một nhà họ Giản nho nhỏ.
"Còn nữa"
Anh đặt chén trà xuống, đôi mắt sắc bén như dao: "Diệp Mộc Châu là vợ tôi, nếu chú Giản đã tới nhà họ Hoắc tôi làm khách, thì nên biết xưng hô thế nào với vợ của tôi, hai chữ 'cô Diệp' sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy nhà họ Giản vô giáo dục và không biết lễ phép."
Cả người bố Giản run lên!
Đây là uy hiếp!
Ý của anh là, ông chủ Cửu anh không hề quan tâm đến một nhà họ Giản nho nhỏ, sở dĩ anh không so đo chuyện Giản Ngưng Tuyết đào hôn là bởi trong lòng anh không hề có sự tồn tại của nhà họ Giản, trong mắt anh, nhà họ Giản chỉ như tôm tép nhãi nhép mà thôi!
Còn nói phải gọi Diệp Mộc Châu là 'bà chủ Hoắc, nếu không thì chính là nhà họ Giản vô giáo dục...
Bố Giản làm gì có lúc nào bị một tiểu bối nói cho như này chứ, ông ta tức đến đỏ cả mặt.
Giản Ngưng Tuyến hét to: "Anh Việt Bách, anh có ý gì! Cô ta mà xứng để em gọi cố ta là bà chủ Hoắc sao? Bà chủ Hoắc rõ ràng là em! Em là người muốn cưới anh, em cũng là người đào hôn, thể thì sao chứ! Này chẳng phải là vì em quá yêu anh sao? Anh dựa vào cái gì mà cưới một kẻ xấu xí làm em ghê tởm!"
Giọng nói của Hoắc Việt Bách rét lạnh: "Chú Chương"
Chú Chương vội vàng đi lên trước một bước: "Ông Giản, bà Giản, hôm nay là ba người tự tiện xông vào biệt thự Thủy Nguyệt. Nếu ông chủ Cửu tính toán, sợ là ba người sẽ phải tới đồn cảnh sát ngồi hai ngày với tội danh tự tiện xông vào nhà dân đấy, cho nên bây giờ ông Gi ản tự đi, hay là đợi ông chủ Cửu báo cảnh sát?"
Sắc mặt bố Giản cực kỳ khó coi, ông ta hung hăng cắn răng: "Việt Bách, chú hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho rõ ràng, chúng ta đi."
Giản Ngưng Tuyết cực kỳ hoảng sợ: "Tôi không đi, tôi không đi! Tôi vẫn chưa gả cho anh Việt Bách, tôi không đi..."
Bà Giản thấy sắc mặt chồng mình không tốt, cuống quít kéo con gái đi, lảo đảo đi ra khỏi biệt thự Thủy Nguyệt.
Giản Ngưng Tuyết vẫn ầm ĩ: "Bố, rõ ràng bố đã nói con có thể gả cho anh Việt
Bách, tại sao lại không được nữa? Bố không thương con à, Diệp Mộc Châu là con đi, đánh chết cô ta, chỉ cần đánh chết cô ta..."
"Con im miệng cho bố!" Bố Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành théo: "Tại sao con lại đào hôn? Con có biết nếu con gả cho Hoắc Việt Bách, bây giờ nhà họ Giản đã trở thành nhà giàu có tiềm lực nhất Mộc Thành rồi không! Thế mà đồ đàn con lại đào hôn!".
Ông ta nheo mắt lại: "Bây giờ bên cạnh Hoắc Việt Bách có một Diệp Mộc Châu... con nói đúng, chỉ cần Diệp Mộc Châu bị hủy hoại, vị trí bà chủ Hoắc vẫn sẽ rơi vào con."
Bà Giản và Giản Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn nhau, bà Giản gật đầu: "Ngưng Tuyết, bố con nói đúng."
"Diệp Mộc Châu chỉ là một cô chủ cha không thương mẹ không yêu ở nhà họ Diệp, nếu giết chết cô ta thì dễ như trở bàn tay, chuyện này con không cần nhúng tay vào, muốn phá hủy danh tiếng của cô ta, quá đơn giản.
Lúc này Giản Ngưng Tuyết mới cắn môi dưới tức giận, trong mắt tràn đầy ác độc.
Con đĩ Diệp Mộc Chi, thế mà lại cướp mất người đàn ông của cô ta.
Đi chết đi!
*
Trong biệt thự.
Hoắc Việt Bách khẽ nâng cằm, chủ Chương lập tức hiểu, ông chuyển sô pha trong phòng khách ra ngoài.
Diệp Mộc Châu kinh ngạc: "Anh làm gì?" "Vứt đi." Hoắc Việt Bách thờ ơ nói. Vứt đi? Là bởi vì... Giản Ngưng Tuyết đã ngồi lên chiếc sô pha này hả?