Khí nóng trào lên, Diệp Mộc Châu đặt chén trà trong tay xuống: "Lạ thật, vì sao bà Hoắc cảm thấy tôi không đứng đắn, không xứng với Hoắc Việt Bách?"
Bà Hoắc hổn hển đáp lại: "Vì cô nghèo! Nghèo là cội nguồn của tội lỗi! Người nghèo như cô chính là một con hồ ly tinh thân phận thấp hèn!"
"Tôi nhớ lúc bà Hoắc gả cho ông Hoắc, cũng đâu giàu có bao nhiêu, hình như đến cả tôi cũng không bằng?"
Diệp Mộc Châu chậm rãi nói: "Hóa ra năm đó bà Hoắc cũng là một con hồ ly tinh không đứng đắn, vì tiền mà lấy cha của Hoắc Việt Bách, đã hiểu."
Lập tức cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bà Hoắc nổi trận lôi đình, ngón tay run lẩy bẩy: "Cô, kẻ để tiện như cô... Loại thấp kém như cô sao lại dám nói với tôi như vậy."
"Sao vậy, tôi chỉ nhắc nhở bà Hoắc đừng quên mất gốc gác của mình, dù sao trong mắt bà người nghèo đều là dân thấp kém, đều là hồ ly tinh, bà cũng từng như vậy, tôi nói đầu có sai."
Cả mặt bà Hoắc đỏ bừng lên, đập mạnh tay xuống bàn trà: "Việt Bách, con mặc cho con đàn bà để tiện thấp hèn này nói mẹ của mình như thế sao?"
Me? Hoắc Việt Bách rũ mắt xuống, che khuất nửa tầm nhìn.
Người đàn bà này xứng làm mẹ sao? Từ nhỏ đến lớn lúc nào anh cũng hoài nghi mình không phải con ruột của bà ta.
Có người mẹ nào, dưới tình huống anh không hề có sức phản kháng, ném anh xuống giếng có ý định dìm chết anh, rồi lại đẩy anh ra làm bia đỡ đạn, còn lúc cắt đứt phanh xe mà anh vẫn còn ngồi trong đó để đi học.
Đợi đến khi anh đã đoạt được quyền thế của nhà họ Hoắc, người "mẹ" này mới trở thành mẹ, hỏi han anh ân cần.
Xứng sao?
Giản Ngưng Tuyết trấn an bà Hoắc, xoa lưng bà: "DÌ Tình, thôi bỏ đi... Thật sự không sao cả, cháu ở phòng giúp việc cũng được."
Cô ta thở dài, giọng điệu ngưỡng mộ, lời nói ra như châm thêm dầu vào lửa.
"Cô Diệp, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, có anh Việt Bách thích cô như vậy, còn tôi hình như... Chẳng có ai thích cả."
Bà Hoắc càng thêm tức giận.
Bà ta muốn Hoắc Việt Bách thích Giản Ngưng Tuyết, thế mà anh lại đi thích kẻ để tiện Diệp Mộc Châu.
Rốt cuộc có xem trọng người mẹ ruột này hay không!
Giản Ngưng Tuyết thở dài: "Là tôi không biết đối nhân xử thế, hình như không có ai thích tôi cả, tôi..."
Vẻ mặt Hoắc Việt Bách không hề có chút ấm áp: "Điểm tự tin còn trong chữ hình như cũng vứt nốt đi."
Diệp Mộc Châu lập tức nghẹn lời: "..."
Ánh mắt của Hoắc Việt Bách như thể đang nhìn một người chết: "Cô Giản, là ai nói với cô, để cô cảm thấy rằng tôi sẽ thích một người con gái đuổi vợ tôi đi?"
Diệp Mộc Châu vô thức nhìn về phía anh. Người đàn ông này... Sao lại bảo vệ mình?