Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết

"Kho báu đó không có chủ nhân. Vậy làm sao để có thể mở nó ra mà không một ai phải chết?"

"Có chứ. Nhưng tung tích thì không biết"

Bà Hậu nhíu mày cái rồi nhìn cô. Vẻ mặt của bà nhìn cô thể hiện bà rất lo lắng cho cô, cô nhìn lại bà. Cô hiểu bà đang suy nghĩ gì, cũng biết bà định nói gì. Sau đó cô mỉm cười cái rồi nắm lấy cánh tay bà.

"Bà Hậu à. Bà biết tôi sẽ giúp họ có đúng không? Thật sự tôi muốn giúp nhà họ Hoàng. Tôi làm nó vì tôi là vợ của Gia Minh. Là dâu trưởng nhà họ Hoàng. Và tôi biết nếu bà bói điên đã cho tôi đôi mắt thì tôi biết sứ mệnh của tôi chính là thay bà ấy làm mấy việc này. Vì thế nên bà đừng cản tôi"

"Tôi biết,tôi biết tính cô. Tôi mới lo cho cô"

"Bà có thể giúp tôi không? Tôi muốn giúp họ, sau đó tôi sẽ dừng lại. Qua cửa đầu tiên tôi sẽ đi, nhất định không tham lam tò mò vào cửa số hai hay cuối cùng gì cả"


"Đôi khi cô muốn dừng nhưng lại có người không cho cô dừng. Lòng tham con người là không có đáy, không có điểm dừng. Cô có hiểu không?"

"Nếu họ đã không cho tôi dừng vậy tôi không thể trốn tránh rồi, vậy tốt nhất cứ theo sự tham lam đó, sau đó phá nó, tiêu diệt nó. Chẳng phải tốt hơn sao?"

"Tốt, những điều cô suy nghĩ có thể nó là điều đơn giản, nhưng cô có biết thứ đó không hề đơn giản chút nào không?"

"Biết, nói sợ bà không tin. Tôi thật sự cảm thấy cuộc sống này rất vô nghĩa. Tôi không biết sống tiếp có ý nghĩa gì nữa"

Bà Hậu tỏ vẻ buồn rầu, sau đó bà nói:

"Hoài Thục, cô gặp phải chuyện gì sao? Nói tôi nghe có được không?"

"Tôi không sao, chỉ là không được ở cạnh người mình yêu nữa cảm giác mất mác lắm. Tôi cô đơn"

"Hoài Thục, vậy sao cô còn từ chối cậu? Rõ ràng hai người có cơ hội đến với nhau mà? Sao cô lại làm như vậy?"


Cô mỉm cười cái rồi nói:

"Không phải đâu, chuyện không như bà nghĩ"

Cô nắm lấy tay bà cái rồi nói:

"Nếu sau này tôi có mệnh hệ gì bà chỉ cần giúp tôi đặt bài vị cạnh Gia Minh là tôi vui rồi. Tôi sẽ làm hết sức của mình. Hoàn thành sứ mệnh rồi tôi mới có thể sống cuộc sống của mình"

Cô nhìn xa xăm cái rồi mỉm cười. Bà nhìn cô đôi mắt đầy sự lo lắng. Lời nói chẳng khác nào một lời trăn trối của người sắp chết cả.

"Cô đừng nói mấy lời này, tôi nhất định không bỏ cô ở lại. Cô có hiểu không? Cô không cô đơn một mình"

Cô gật đầu cái rồi xoa lòng bàn tay bà ấy! Sau đó nhìn quanh nhà.

"Được rồi, tôi có việc bà quay về phòng đi nhé! Chúng ta nói chuyện sau, được không?"

"Cô đừng suy nghĩ nhiều đấy, có chuyện gì cứ nói cho tôi nghe"

Cô gật đầu cái rồi mỉm cười cho bà an tâm. Bà gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó cô ngồi xuống ghế, mắt nhìn qua cái giường. Lát sau cô đứng dậy bước lại gần, cầm một cái gì đó lên sau đó mỉm cười cái dịu dàng.


"Chẳng có gì đáng sợ cả! Ta biết ở nơi nào đó chàng vẫn đợi ta. Chẳng có gì đáng sợ cả đúng không?"

Cô mỉm cười cái rồi chạy đi ra ngoài, gió hôm nay nhẹ nhàng mát mẻ, cô chạy mà y phục uốn lượn trong gió. Lát sau đã thấy đứng trước điện thờ, sau khi cánh tay cô đẩy được cái cửa rồi mới bước vào trong. Cô vào đó một lát rồi đứng hít một hơi sâu. Đôi mắt mở ra rồi nhìn quanh. Sau đó nhẹ nhàng vạch bức tranh ra.Rồi tay vuốt nhẹ cái treo nó lên tường, bức tranh này là Cảnh Minh vẽ, gương mặt này mỉm cười tinh nghịch chứ không cau có như bức tranh trước. Cô giơ tay lên sờ nhẹ rồi nói:

"Gia Minh. Mừng chàng quay về"

Nói xong cô quay lưng đi, vừa bước ra đến chỗ cất bài vị. Cô thắp một bó nhang, sau đó cắm vào lư hương, khấn vái cái gì đó rồi nói:

"Mọi người sẽ bảo vệ con có đúng không?"
Cô nhẹ nhàng cười cái khúc khích rồi đóng cửa đi ra ngoài, hôm ấy trời trong mây xanh. Cô đi dạo quanh con đường nhỏ ngắm nhìn, giống như bản thân mình đã không còn nhiều thời gian nữa. Nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận lấy điều đó, vừa trân trọng cuộc sống vừa từ bỏ cuộc sống, biết sẽ chết nhưng tâm trạng lại rất vui.

"Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân!"

"Tiểu Mai"

Tiểu Mai từ xa xa chạy lại, sáng sớm tinh mơ mù sương còn phủ kín khắp con đường. Nó xuất hiện trước mặt cô vội vàng nói:

"Thiếu phu nhân. Sáng sớm người đã đi đâu vậy? Em tìm không thấy em lo lắm"

Nó hỏi xong liền nhìn phía xa xa, sau đó nó nhíu mày cằn nhằn.

"Thiếu phu nhân đi thắp nhang chào tạm biệt mọi người sao? Sao không chờ em? Em đi với người?"

"Thôi, cằn nhằn mãi, muốn làm bà cụ khó tính à? Chúng ta về thu dọn hành lí thôi. Ta muốn quay về thăm nhà. Chúng ta đi"
"Ta nghe nói nhà tiểu Mai ở thôn Vĩnh Hà đúng không? Ta ở thôn Vĩnh Kiên.Ta và em có thể đi chung với nhau một đoạn. Sau đó em có thể về thăm nhà, ta sẽ tự về được"

Nó nghe xong liền trợn mắt lên hốt hoảng. Sau đó là đổi sang bất ngờ vui vẻ.

"Thật sao thiếu phu nhân? Người nói là thật sao? Là thật sao ạ?"

Cô bật lên cười rồi nói:

"Ta lừa em làm gì? Ta nói thật. Ta biết tiểu Mai rất nhớ nhà có đúng không?"

"Dạ. Sao thiếu phu nhân biết vậy?"

Nó phấn khích kéo tay cô, sau đó cô mỉm cười:

"Thì ta ngày trước cũng thế mà. Lúc ta đi làm dâu, ta cũng rất nhớ nhà"

Cô kéo tay nó rồi suỵt cái, ra dấu hãy giữ bí mật, sau đó nó gật đầu. Vừa gật đầu vừa cười tíu tít

"Có một người chủ như người là phước mấy đời của em. Thật đó"

"Biết rồi biết rồi! Ta cũng vậy. Chúng ta thu dọn hành lí đi thôi. Kẻo nắng lên"
Nó dạ cái rồi chạy ù vào nhà, sau đó thu dọn một cách nhanh chóng, sáng đó bà Hoàng cho rất nhiều xe ngựa đến đón các bà. Bà nào cũng có một xe chở về thăm nhà, cô đợi các bà đi hết mới quay vào nhìn bà Hoàng, sau đó quỳ lạy bà cái rồi tạ ơn.

"Mẹ, con đội ơn mẹ"

"Được rồi con, mau quay về khi trời còn sớm Mau đi"

Bà nói xong cô liền nhìn qua bà Hậu! Bà ấy mỉm cười vẫy tay với cô.

"Lên đường bình an nhé"

Cô giơ tay ra vẫy tay chào hai người mà lòng vừa vui vừa buồn. Sau đó chiếc xe ngựa dần dần cũng rời đi, tiếng lọc cọc phát ra.

Sau đó là tiếng nói rôm rả của tiểu Mai. Cô vén cái màn ra cái rồi nhìn, cảm giác thật là nhẹ nhõm. Cô mỉm cười rồi thở ra một hơi.

Nhắm mắt để đó một lát, cảm thấy đã nóng lên một tý biết trời đã trưa. Cô mở mắt ra sau đó kéo màn nhìn, hỏi phu xe thì đã nghe nói đi đến thôn Vĩnh Hà. Cô móc trong túi ra mấy nén bạc rồi gói lại, cô kêu tiểu Mai cái rồi nó lú đầu vào.
"Dạ?"

Cô nhét cái túi vải vào tay nó, sau đó nói:

"Ta cho em, về mua cái gì ngon ngon rồi biếu cho phụ mẫu. Lâu lâu về thăm cho họ mừng"

Nó trợn mắt lên kinh ngạc rồi nói:

"Cái gì đây? Thiếu phu nhân cho em gì nhỉ?"

Nó tháo ra cái rồi hốt hoảng nói:

"Ôi thiếu phu nhân. Sao người lại cho em nhiều như thế? Em không dám lấy đâu"

"Em nhận đi. Bảo họ em có chủ tốt nên họ đừng lo"

Cô nhìn đôi mắt ngây thơ đó của nó mà lòng cảm thấy rất thương. Gia đình nghèo nên mới lớn đã phải đi làm nô tì cho nhà người ta, cho người ta sai khiến. Thức khuya dậy sớm. Vui không sao buồn lại ăn roi ăn đòn. Phụ mẫu sinh con ra cũng đâu mong như thế, cô hiểu hết nên cô càng thương nó hơn. Cô vuốt tóc nó cái rồi nói:

"Được rồi, em chuẩn bị xuống xe đi. Sắp tới nhà rồi kìa, ta chẳng biết nhà em ở đâu nên em nhớ chỉ đường cho phu xe nhé"
"Dạ sắp tới rồi, em cảm ơn người. Thiếu phu nhân à. Em chưa thấy ai có lòng dạ tốt như người đấy. Thật sự em rất cảm ơn người"

"Được rồ, được rồi mà. Sau này em nhớ ngoan ngoãn nghe lời ta là ta cảm ơn em rồi. Mau chuẩn bị hành lí đi, chúc em họp gia đình thật vui vẻ"

"Thiếu phu nhân cũng vậy nha, em đi đây"

Nó nhảy xuống xe cái rồi vẫy tay cười tươi rói. Cô cũng vẫy tay với nó rồi kéo màn lại.

Vừa đi được một khúc nữa chợt có cơn gió thổi mạnh vào cái màn làm nó bay phất lên. Cô vô tình nhìn ra ngoài cái, thấy có một cái nhà mồ lớn màu trắng bị quật lên tơi tả, chợt cảm thấy chột dạ vì đó là nhà mồ của tiểu thư Ân Tình, mà còn được gọi tên khác là tiểu thư Lam Phương. Cô chợt run run đôi môi, sau đó nói:

"Phu xe à? Ngươi là người ở thôn nào thế?"

"Tôi à? Tôi là người thôn Vĩnh Hà đây. Có gì không phu nhân?"
"Thế ông biết cái nhà mồ đó không? Sao nó nằm ngổn ngang thế kia? Lại còn bị bới lên nữa?"

"À cái này tôi biết_ Là mộ của tiểu thư Lam Phương, con gái của phú hộ giàu nhất nhì chỗ này. Vì sao đào mộ thì không biết, chỉ nghe bảo xác biến mất không rõ tung tích, lúc đào lên thì chỉ thấy một cái quan tài trống. Thế thôi!"

Nói xong tự nhiên óc ác gì nổi lên liên tiếp. Sau đó cô vạch màn ra nhìn lại thêm một lần nữa, tự nhiên cái câu nói của bà Hậu ngày xưa một lần nữa vang lên trong đầu cô.

"Cô ta bị luyện thành quỷ rồi. Xác có thể độn thổ đi nơi khác"

Cô đập tay lên trán cái rồi thở gấp suy nghĩ

"Chết thật chẳng lẽ là sự thật sao? Thế thì lại nguy to mất"

Cô vừa lo lắng bồn chồn vừa cảm thấy lạnh chân. Mãi mê suy nghĩ kiểu gì lát sau khi phu xe gọi mà cô vẫn không nghe, phải gõ vào cái xe ngựa mấy cái cô mới nghe. Giật mình cái sau đó nói:
"À tới rồi sao? Thế hết bao nhiêu tiền?"

"Không tính đâu. Bà Hoàng đã trả tiền từ trước rồi"

"Vậy sao? Vậy tôi cảm ơn! Tôi đi đây"

"Tôi phụ phu nhân đem hành lý vào nhà, nhiều thế này sợ không cách nào xách nổ"

"Cũng được. Tôi cảm ơn!"

"Không có gì. Tôi thấy lúc nãy cô nói chuyện với gia nô của mình đã cảm thấy cô là người tốt rồi. Tôi cũng chỉ muốn giúp người tốt thôi"

Cô bật cười cái rồi cùng phu xe đó đi vào. Quay lại nhìn con ngựa đã được cột dây vào cây đàng hoàng cô mới vui vẻ bước đi. Cảm giác sắp được về nhà thật khó tả. Vui có hồi hộp có, run rẩy có, căng thẳng có.

Từ xa xa cô đã thấy một thằng nhóc con, cô kêu nó một cái rồi chạy lại.

"Cò ơi, chị về rồi này. Cò ơi! Dì ơi con về rồi này"

Cô vừa chạy vừa kêu. Sau đó nó giật mình ngẩn mặt lên.Đôi mắt rưng rưng nước, đôi môi khẽ run.
"Chị ơi!"

Sau đó nó chạy về phía cô, cô chạy về phía nó. Lát sau cô chạy cũng đã đến nhà, nhưng mà phía sau phu xe chạy theo kêu lên inh ỏi:

"Phu nhân à, người chạy đi đâu vậy?"

"Tôi chạy..."

Cô quay lại nhìn sau đó chỉ vào thằng Cò, phu xe nhìn cô cái rồi chớp mắt thắc mắc:

"Chạy đi đâu?"

Cô nhìn về phía trước, chẳng thấy thằng Cò đâu cả, chỉ là một khoảng không, cô gãi đầu cái rồi nói:

"À tôi nhớ thằng em quá nên nhìn nhầm mất. Kia là nhà tôi, chút nữa là tới"

Ông ấy đảo mắt nhìn quanh, sau đó lại nhìn cô vẻ mặt rất kì lạ.

"Phu nhân nói kia là nhà phu nhân sao?"

Ông ấy còn chỉ tay thêm lần nữa rồi thắc mắc, cô gật đầu khẳng định lại cái rồi nói:

"Đúng đó, chắc nó nhỏ quá nên ông thấy lạ à? Thật ra tôi cũng là gái nông thôi, do tôi gả cho nhà chồng giàu có, thật ra nhà tôi rất bình thường"
"Không, ý tôi không phải thế, tôi không nói giàu nghèo. Nhưng đó là nhà mồ mà, cô ở trong nhà mồ sao?"

Cô nghe ông ấy nói xong tự nhiên mồ hôi trêи trán rịn xuống. Một cơn gió lạnh thổi qua cái, cô nhìn vào cặp mắt đầy lo lắng hoang mang của ông ấy, còn chưa tin vào tai mình, còn hỏi lại ông:

"Ông nói gì?"

"Thì đó là nhà mồ mà, có hai mộ ở trong nhà đó kia mà, cô quay lại nhìn đi!"

Sau câu nói ấy là một cơn chấn động mạnh, cô mím môi cái rồi từ từ quay mặt lại. Những cơn gió càng lúc càng mạnh, sau đó là một hình ảnh đập thẳng vào mắt cô. Giữa căn nhà ấy là hai cái mộ, một to một nhỏ. Cô đọc dòng chữ trêи đó mà mắt hoa đi, choáng váng như sắp ngất tới nơi. Cô choáng váng suýt té thì ông ta đỡ lấy cô. Chợt ông ấy nhìn lắm lét rồi run rẩy nói:

"Thôi phu nhân rời khỏi đây đi. Tôi cảm thấy có cái gì đó lạ lạ"
"Không đâu, không phải. Nãy tôi còn thấy em trai tôi mà, không đâu, nó chạy về hướng tôi!"

Vừa nói xong ông ấy đã tá hoả chạy đi mất vì sợ. Cô đứng đó mà nhìn như kẻ mất hồn. Cô không tin vào mắt mình, còn tự tát mình mấy cái thật mạnh. Sợ không đủ mạnh cô tát thêm mấy cái. Gương mặt cũng trở nên ửng đỏ nhưng cô vẫn chưa thấy tỉnh, hai cái mộ đó vẫn trước mắt cô, nó chưa hề biến mất.

Cô quỳ xuống đất rồi gào lên. Đây chính là lúc cô nhận ra trước mắt hoàn toàn là sự thật. Đó là mộ của Dì và em trai. Cô gào lên như điên như dại. Gào thét như kẻ tâm thần, mặc cho nắng gắt cháy cả đầu. Cô khóc sướt mướt, gọi em gọi Dì, không tin đó là sự thật, họ chết khi nào? Làm sao mà chết? Cô vẫn không thể nào tin được.

Một cú sốc đến bất ngờ khiến cô như chết đi sống lại. Cô cào cấu vào bia mộ, gào thét dữ dội nhưng không một ai trả lời. Không một ai lên tiếng. Lúc sau khi đã bình tĩnh lại, cô ngồi co ro rồi ôm chân dựa vào mộ, nói vớ va vớ vẩn mấy câu, tự nói tự nghe, sau đó lặng lẽ khóc.
"Dì à? Dì đi chợ à? Hay Dì lại đi đánh bạc chưa về? Cò ơi! Em đừng đi bắt ốc nữa! Về đi em. Chị Hai có tiền rồi Chị Hai có tiền cho Cò đi học rồi. Có tiền mua sách cho em rồi Cò của chị. Nắng lắm, mưa lạnh nữa. Nước lại sâu, em về đi Cò!"

Cô nói rồi nước mắt cứ tuông. Cô nói vớ vẩn đến khi trời tối mịt, sau đó mệt mỏi tựa lưng vào mộ thϊế͙p͙ đi vì lã người. Lát sau có ai đó lại thắp đèn lên rồi khều cô.

"Ai đấy? Ai?"

Cô mở mắt ra sau đó dụi mắt. Thấy một bà lão tuổi cao vào thắp nến. Căn nhà sáng lên, bà ấy nheo mắt cái rồi hỏi:

"Cô nương là ai? Sao lại vào đây ngủ?"

"Tôi...."

Cô dụi mắt cái rồi nhìn quanh. Hai bia mộ vẫn nằm đó, mắt cô cay cay, sau khi ngủ một giấc khi thức dậy cơn ác mộng này vẫn còn. Cô liếc qua bà rồi nói:

"Tôi là họ hàng xa cửa hai mẹ con này. Hôm nay thăm nhà thì biết tin họ mất. Bà là ai vậy? Sao lại?"
Nhìn bà ấy cầm cây nến trêи tay, sau đó bà ấy nói:

"Tôi chỉ là người được thuê vào lau chùi căn nhà này. Thắp nhang rồi nấu cơm cúng mỗi ngày. Được trả tiền thôi chứ không là ai cả"

Cô ngẩn mặt ra, sau đó kéo tay bà hỏi hấp tấp:

"Là ai? Ai thuê bà?"

"Làm sao tôi biết. Chỉ là trả tiền rồi đi. Tôi đâu biết là ai, mà nếu cô là người thân thì không sao? Chứ người lạ tôi sẽ đuổi đi, thôi tôi về đây"

Cô ráng kéo bà ấy lại hỏi mà vẫn không hỏi được gì, bà ấy vẫn khăng khăng nói rằng không biết rồi bỏ đi. Cô chạy theo bà ra tới ngoài sân nhưng vẫn không biết được gì. Lát sau đang thẩn thờ thì phía sau vang lên giọng nói:

"Chị Hai... Chị về rồi sao?"

Advertisement
';
Advertisement