Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 140: PHỤ NỮ KHÔNG PHẢI ĐỀU THÍCH PHÔ TRƯƠNG NHƯ VẬY SAO?

Mặt Lương Hạnh lập tức đỏ lên, không biết nên giận hay nên cười nữa, anh tặng hoa cũng trực tiếp vậy sao?

Cô cười lạnh: “Anh thật biết bắt chước, trước khi tặng hoa, anh không tìm đám anh em của anh xin chỉ dạy sao? Kêu người ta mang hoa tới trước mặt tôi ngay trước mặt mọi người toàn công ty, anh muốn tôi ngày mai bị cả công ty bàn tán?”

Trước đây Thượng Điền làm vậy chỉ khiến cô có chút phản cảm, nhưng ngại mặt mũi cô đương nhiên sẽ không biểu hiện gì.

“Họ nói phụ nữ đều thích phô trương như vậy.”

“…”

Lương Hạnh lại thành công bị nghẹn lời, cô cắn răng một cái, anh còn thật sự chạy đi hỏi Cố Thời?

“Vậy anh có thể tặng cho người phụ nữ khác, đừng tới công ty quấy rầy tôi, tôi còn phải làm việc.”

Tít một tiếng cúp điện thoại, Lương Hạnh tức giận cắn chặt môi.

Chẳng được vài giây, người đàn ông lại gọi tới, lần này Lương Hạnh liền không thèm nhận, chỉ liếc nhìn rồi cúp máy.

Sau đó, người đàn ông không gọi tới nữa.

Buổi tối lúc tan làm, Mục Điệp gõ cửa đi vào, đưa ghi chép tới trước mặt cô.

Lương Hạnh liếc nhìn anh ta, cúi đầu ký tên, làm ra vẻ tùy tiện hỏi: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”

Lần trước chỉ đưa anh ta tới giao lộ, cũng không hỏi cụ thể anh ta đang ở đâu.

Vốn dĩ những chuyện riêng thế này cô chỉ là cấp trên thì không có quyền can thiệp, nhưng anh ta đã chủ động nói với cô, hơn nữa cô xem anh ta như bạn bè, tuyệt đối không thể không quan tâm không hỏi han.

Mục Điệp cười như thường, nói: “Sao vậy, chị Hạnh muốn tiện đường đưa tôi về sao?”

Lương Hạnh nhướn mày, gật đầu, không có chút ý tứ đùa giỡn nào: “Có thể, cậu đợi tôi thu dọn một chút.”

Lần này đổi thành Mục Điệp sững sốt, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại khuôn mặt tươi cười: “Tôi đùa thôi, không cần, tôi còn có việc phải đi tới chỗ khác, không tiện đường, chị về trước đi.”

“Trễ vậy rồi cậu còn muốn đi đâu?” Lương Hạnh bất giác hỏi ra miệng, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, có chút mất tự nhiên quay mặt đi.

Mục Điệp không biết là nhìn ra điều gì, bỗng cười ra tiếng, vô cùng vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú càng thêm vài phần sức sống: “Chị Hạnh, chị sẽ không cho rằng tôi muốn làm chuyện ngu ngốc gì đi?”

Biểu cảm Lương Hạnh cứng ngắc, chột dạ giơ tay vuốt tóc trên trán, cười khan: “A…không phải, tôi chỉ hỏi một chút thôi, nếu không tiện đường thì thôi, cậu về sớm đi, đừng ở ngoài quá muộn.”

Người đàn ông nhìn cô thật sâu, cười ấm áp gật đầu: “Ừ, được.”

Lúc Lương Hạnh ra ngoài, Mục Điệp đã đi rồi, cô có chút tâm sự nặng nề ra khỏi công ty, dưới lầu lại đụng phải Hướng Hoành Thừa không biết đã tới từ lúc nào.

Sắc mặt khẽ thay đổi, cô lộ ra nụ cười bước tới: “Đàn anh, sao anh lại tới đây?”

Dù đã nhiều ngày không gặp nhưng vẫn không ngừng liên lạc qua điện thoại, chỉ là lần nào anh muốn gặp cũng bị cô khéo léo từ chối, chỉ vì cô vẫn chưa nghĩ xong nên dùng phương thức gì để nói rõ với anh không dám đối mặt anh.

“Đến thăm em.” Trên mặt Hướng Hoành Thừa vẫn là nụ cười ấm áp, giống như có thể an ủi tất cả những cảm xúc.

Lương Hạnh vừa muốn đáp lời, bỗng có một người từ phía sau lòi ra, tò mò nhìn Hướng Hoành Thừa, nhỏ giọng nói: “Chị Hạnh, người này không phải chính là cái anh buổi trưa tặng hoa đi?”

Giọng nói mặc dù đè thấp lịch sự, nhưng cách nhau chỉ một bước chân, ai cũng có thể nghe thấy.

Hướng Hoành Thừa nhìn cô, mặt không chút thay đổi.

Lương Hạnh xấu hổ, vội kéo cấp dưới một cái, cau mày giải thích: “Không phải, đó thật sự chỉ là khách tặng thôi, đây là đàn anh của tôi, Hướng Hoành Thừa.”

Sau có cô ngại ngùng nhìn người đàn ông: “Đàn anh, đây là Tiểu Lâm ở bộ phận của em.”

Người đàn ông phong độ gật đầu: “Cô Lâm, chào cô.”

Tiểu Lâm nhìn tới lui hai người mới kinh ngạc phát hiện mình nói sai, sắc mặt tái nhợt, vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, anh Hướng, vừa nãy tôi đùa với quản lý chúng tôi, anh đừng để ý. Vậy…hai người nói chuyện đi, tôi về trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lương Hạnh nhìn Tiểu Lâm rời đi, tự nhiên chuyển đề tài: “Xuyến Chi đâu? Sao không đi cùng anh?”

“Chơi nửa ngày, có lẽ cũng mệt rồi, bây giờ còn đang ngủ trong xe.”

Lương Hạnh nhìn sang xe anh, theo anh đi tới, thông qua cửa sổ xe nhìn cô bé đang ngủ ở ghế sau, có chút không hiểu: “Anh dẫn bé đi đâu vậy?”

Hướng Hoành Thừa đặt tay lên nóc xe, sắc mặt có chút trầm trọng, giọng điệu lại vẫn đạm mạc: “Anh lại liên lạc với một chuyên gia tâm lý trẻ nhỏ, cả ngày hôm nay đều ở phòng khám.”

Trái tim Lương Hạnh treo lơ lửng, lo lắng hỏi: “Có kết quả sao?”

Người đàn ông im lặng vài giây, chậm rãi lắc đầu: “Bác sĩ luôn giao lưu với bé, nhưng bé căn bản như không nghe thấy, anh ở cạnh còn tốt, anh vừa đi thì bé sẽ khóc lóc, kết quả vẫn giống như trước đây.”

Sắc mặt Lương Hạnh trầm xuống, nhìn cô bé, trong lòng đau nhức, lẳng lặng lắc đầu: “Không, em không tin không có cách nào khác, chỉ cần chúng ta không từ bỏ thì bé sẽ tốt lên, bé còn nhỏ như vậy, cứ từ từ, nhất định sẽ có hiệu quả.”

Đứa bé nhỏ như vậy, chứng tự kỷ lại nghiêm trọng như thế, giống như sống trong một thế giới không có âm thanh, ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Cô không biết sau này con cô sẽ thế nào, nhưng cô tuyệt đối không hi vọng lại nhìn thấy tình cảnh thế này.

Nghe thấy hai chữ ‘chúng ta’, đáy mắt ảm đảm của Hướng Hoành Thừa lóe lên tia sáng, ánh mắt nhìn cô dần ấm áp, giọng khe khẽ: “Đúng vậy, anh sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ trị khỏi cho bé.”

Lương Hạnh dời mắt sang, vừa khéo chạm vào tia ấm áp của anh, trong lòng bất chợt trầm xuống, cô vội dời ánh mắt, cười nói: “Đàn anh, cũng không thể cứ đứng đây như vậy, em đi lấy xe, tìm chỗ nào ăn cơm tối trước.”

Người đàn ông thu lại nét mặt, ngũ quan ôn hòa, gật đầu: “Được.”

Lương Hạnh xoay người, biểu cảm trên mặt dần ngưng trọng, đi thẳng về phía trước, nắm chặt chìa khóa xe trong tay.

Tìm một nhà hàng Pháp, hai người ngồi xuống, còn có Xuyến Chi đã tỉnh lại.

“Xuyến Chi, đến chỗ dì nào.” Lương Hạnh vẫy tay với cô bé.

Cô bé cong môi, trắng trẻo mủm mỉm, ngoan ngoãn đáng yêu.

Ôm bé ngồi xuống bên cạnh, Lương Hạnh cúi đầu nựng khuôn mặt cô bé, cười ấm áp: “Dạo này con có ngoan không?”

Cô bé chớp đôi mắt long lanh, gật đầu.

“Vậy có chọc ba tức giận không?”

Cô bé do dự một giây rồi chậm rãi lắc đầu.

Lương Hạnh vui mừng, vuốt tóc cô bé, khen: “Thật ngoan, lát nữa dì dạy con viết chữ được không nè?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen trắng rõ ràng chớp chớp, biểu cảm như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu.

Hướng Hoành Thừa ngồi đối diện, nhìn động tác giữa họ, con ngươi trầm tĩnh ấm áp chứa đầy ý cười.

Cơm tây, hai người ăn rất chậm, toàn bộ quá trình Lương Hạnh đều vừa ăn vừa đút cho Xuyến Chi, cẩn thận nghiêm túc.

Trong lòng cô nghĩ, bất kể người lớn thế nào thì cô thật sự đau lòng đứa bé này.

Ăn xong, Hướng Hoành Thừa đặt đũa xuống, lau miệng, ngước mắt nhìn cô: “Hạnh Hạnh, gần đây em…có phải đang tránh anh.”

Advertisement
';
Advertisement