Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

CHƯƠNG 19: RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ

Nếu không phải nhìn thấy đôi giày trước cửa là đôi mà Lương Hạnh thường mang, Triệu Mịch Thanh sẽ tưởng rằng mình đến nhầm nhà.

“Tổng giám đốc Triệu.” Hướng Hoành Thừa vươn tay, nở nụ cười thân thiện với Triệu Mịch Thanh: “Lúc trước, chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn Hòa Duyệt rồi, tôi tên là Hướng Hoành Thừa, đàn anh của Hạnh.”

Nghe Hướng Hoành Thừa nói vậy, Triệu Mịch Thanh mới nhớ ra, lần trước khi anh dẫn khách hàng tới Hòa Duyệt ăn cơm, đã chạm mặt anh ta và Lương Hạnh, hai người vừa nói vừa cười trông rất thân thiết, có trên mức tình cảm đàn anh đàn em rồi.

Trong lòng Triệu Mịch Thanh khó chịu, nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn bắt tay với Hướng Hoành Thừa: “Tôi là Triệu Mịch Thanh.”

Lúc nhìn thấy bé gái đang chơi ipad trên sofa, Triệu Mịch Thanh vô thức liếc nhìn Hướng Hoành Thừa, cảm thấy có lẽ đây là con gái anh ta, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy hơi vui.

Mẹ Lương và Lương Hạnh đang cực kỳ bận rộn trong phòng bếp, Triệu Mịch Thanh đi tới hỏi cô: “Có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu, anh là khách mà, anh ra phòng khách ngồi đi.”

Thấy Lương Hạnh không thèm quay đầu nhìn mình, Triệu Mịch Thanh càng nhíu chặt mày, anh luôn cảm thấy bữa cơm này không đơn giản như thế.

Rất nhanh, một bàn ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn.

Mẹ Lương lôi kéo Hướng Hoành Thừa trò chuyện với mình, Triệu Mịch Thanh biết anh ta là học trò cũ của ba Lương, đã ly hôn với vợ.

Hình như mẹ Lương rất thích Hướng Hoành Thừa, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn vào bát anh ta, chẳng thèm đoái hoài đến Triệu Mịch Thanh, mặc dù không khí trên bàn ăn không tốt cho lắm nhưng cũng không yên ắng như thế.

Đến khi kết thúc bữa ăn, Lương Hạnh mới có hành động. Cô để đơn ly hôn tới trước mặt Triệu Mịch Thanh, bình tĩnh nói: “Triệu Mịch Thanh, tôi hy vọng anh có thể ký vào đây.”

“Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ cân nhắc lại chuyện ly hôn ư?” Triệu Mịch Thanh biết bữa cơm này không đơn giản, nhưng không ngờ lại như vậy: “Em nói với tôi trước đi, tại sao em tới văn phòng tôi rồi, nhưng chỉ để lại chiếc nhẫn rồi rời đi thế?”

Lúc đó khi anh chạy đến văn phòng, Lương Hạnh đã đi từ lâu rồi, Phó Tuyết Thảo chỉ vào chiếc nhẫn trên bàn, lúng túng nói: “Anh Mịch Thanh, em chỉ nói muốn dẫn cô Lương đi dạo một vòng để đợi anh về, nhưng hình như sắc mặt cô ấy không tốt cho lắm, chỉ tháo nhẫn mình xuống rồi đi, dặn em nói lại với anh một tiếng.”

Anh chỉ đi công tác một chuyến, không hề làm chuyện gì cả, sao cô lại dứt khoát tháo nhẫn xuống như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chiếc nhẫn đó là anh mua tặng tôi, giờ chúng ta ly hôn rồi, tôi có giữ nó cũng vô dụng.” Lương Hạnh không muốn vạch trần những lời dối trá đó, như vậy càng làm mọi người khó xử hơn thôi: “Tôi hy vọng anh nể tình việc chúng ta kết hôn ba năm, mà vui vẻ ký vào đơn ly hôn.”

Cổ họng Triệu Mịch Thanh bỏng rát, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tại sao, em cũng nói chúng ta đã kết hôn ba năm rồi mà.”

Anh vốn tưởng rằng sau bốn năm, hai bên sẽ ly hôn trong hòa bình, nhưng hành động này của Lương Hạnh đã làm anh không kịp trở tay, cảm thấy rất không cam lòng còn việc tại sao không cam lòng, thì anh không nói ra được nguyên do.

“Bởi vì tôi thích người khác rồi.” Lương Hạnh nhìn Hướng Hoành Thừa, ánh mắt dịu dàng như nước: “Người tôi thích đã tình nguyện trả giá vì tôi, thật lòng muốn kết hôn với tôi cũng không có bất kỳ hợp đồng nào trước khi kết hôn cả.”

Triệu Mịch Thanh nhìn hành động nhỏ này của cô, dường như hiểu rõ chuyện gì đó, nghĩ tới lần trước anh sai người đi giúp đỡ chuyện ba Lương nhưng kết quả là có tin toàn bộ tiền tham ô đều đã được hoàn trả đủ, và ba Lương đã được tòa tuyên án, mặt mày anh ngày càng u ám.

“Nên lần trước là em đi tìm anh ta mượn 6 tỷ đúng không?”

Thấy Lương Hạnh không nói gì, Triệu Mịch Thanh càng giận dữ nói: “Lương Hạnh, có nhiều chuyện tôi không nói, không có nghĩa là tôi không làm, tôi chỉ muốn chính miệng em nói với tôi thôi, nhưng em thì hay rồi, chạy đi mượn tiền một người ngoài, em thật lợi hại!”

Hướng Hoành Thừa kịp thời đứng chắn trước mặt Lương Hạnh che chở, sợ Triệu Mịch Thanh tức giận manh động.

“Anh Triệu, Hạnh đã nói thế rồi, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng cô ấy mà chia tay trong hòa bình.”

Ánh mắt đen thâm trầm của Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm Lương Hạnh ở phía sau Hướng Hoành Thừa.

Đơn ly hôn đã bị vò thành một cục trong tay anh, cuối cùng anh lại không cam tâm mở ra, vuốt phẳng, đặt lên bàn trà.

Advertisement
';
Advertisement