Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

CHƯƠNG 21: NGHI NGỜ

Mười giờ đúng, một nhóm người Long Đằng đi tới công ty khoa học kỹ thuật Doanh Tín.

Lương Hạnh ngồi trong góc thoáng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Triệu Mịch Thanh vào trước, vẫn bộ âu phục màu xám tro đĩnh đạc, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho người ta có cảm giác không dễ đến gần.

Sau khi Triệu Mịch Thanh bắt tay với tổng giám đốc Quý, theo quán tính anh lướt nhìn một vòng quanh phòng họp, lơ đãng nhìn qua Lương Hạnh ngồi trong góc, cô đang cúi đầu nhìn sổ ghi chép trên bàn, gò má hình như đầy đặn hơn.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh chỉ dừng lại trên người cô một giây rồi đưa tay kéo ghế, ngồi xuống.

Là người lãnh đạo của công ty đầu tư tầm cỡ, Triệu Mịch Thanh chỉ mở miệng nói mấy câu đơn giản cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của anh, dù là tổng giám đốc Quý rất biết cách nói chuyện đi nữa cũng có phần sốt sắng.

Không bao lâu sau, thư ký đẩy xe mang cà phê và bánh ngọt vào phòng.

Lương Hạnh thấy một mình thư ký không làm xuể nên cô đứng lên đi tới giúp, bưng cà phê đến cho mấy người ở bên phía Long Đằng.

Lúc đưa cà phê cho Triệu Mịch Thanh, cô bất giác chọn một tách còn âm ấm và không cho thêm đường.

Trước kia, mặc dù một tuần Triệu Mịch Thanh mới về nhà một lần nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải xử lý công việc, Lương Hạnh phát hiện anh thích uống cà phê, không uống được quá nóng, cũng không thích thêm đường, cho nên cô lặng lẽ ghi nhớ.

Hành động ngày hôm nay hoàn toàn là thói quen.

Triệu Mịch Thanh còn đang nói chuyện với tổng giám đốc Quý, nhưng mà khi Lương Hạnh để tách cà phê trước mặt anh, nhìn thấy trên tách không có túi đường, thậm chí cả tách cà phê vẫn đang còn ấm nóng, hai tay đan vào nhau khẽ siết chặt, nhưng tốc độ nói chuyện không hề chậm đi một chút nào.

Vốn cuộc họp này không dài, gần bốn mươi phút thì kết thúc.

Có lẽ là hợp tác với công ty đầu tư Long Đằng cho nên vẻ mặt tổng giám đốc Quý vui mừng rạng rỡ, sau khi hội nghị kết thúc, ông ta đích thân dẫn Triệu Mịch Thanh xuống nhà hàng phía dưới ăn cơm, những người khác cũng đi theo phía sau.

Giá cả của nhà hàng dưới lầu công ty Lương Hạnh không hề rẻ, muốn bao cả quán trong giờ ăn trưa phải chi đến mấy chục triệu, bởi vì khá đông người ăn nên nhà hàng thiết kế tiệc buffet.

“Giám đốc Lương, ăn cơm nào!”

Lương Hạnh đang chọn đồ ăn thì có đồng nghiệp lại gần chào hỏi, cô ừ một tiếng: “Đúng lúc đang đói bụng.”

Hai người hàn huyên đôi câu, đồng nghiệp kia bỗng chuyển đề tài, cô hóng hớt nói: “Cô có thấy tổng giám đốc Triệu bên Long Đằng không, trẻ ghê nhỉ, xem ra còn chưa tới ba mươi đâu, không ngờ lại giàu có như vậy.”

“Nhưng tổng giám đốc Triệu lại không dễ tiếp xúc đâu, nhưng đẹp trai thế này đâu có thua kém gì minh tinh, haizz, cô nói xem, liệu anh ấy kết hôn chưa nhỉ, người có tiền thế, chắc lắm tình nhân lắm?”

Đồng nghiệp nọ vừa tám chuyện vừa đưa mắt nhìn về phía tổng giám đốc Quý ngồi đằng kia, đôi mắt ngập tràn khát vọng, Lương Hạnh thấy vậy nên cũng liếc mắt nhìn.

Người đàn ông nọ cởi cà vạt ra, thoải mái ngồi đó trò chuyện với mọi người, dường như toàn bộ sự chú ý của người xung quanh đều dồn lên người anh.

Lương Hạnh bỗng hiểu ra điều gì, cô khẽ bật cười.

Xem xem, anh ấy ưu tú đến vậy, không biết có bao nhiêu cô gái mơ ước đấy, dù là tình nhân không danh không phận họ cũng sẵn sàng kìa, cô còn ngây ngốc muốn khiến anh rung động, mong chờ hai người bạc đầu giai lão sao.

Đúng là buồn cười!

“Một người đàn ông khôn khéo như vậy, cô theo anh ta cũng không hay ho gì đâu.” Lương Hạnh cúi đầu tiếp tục gắp rau.

Đồng nghiệp nọ hiếu kỳ: “Sao giám đốc Lương lại biết?”

Lương Hạnh nghĩ thầm, cô và Triệu Mịch Thanh chung giường chung gối suốt ba năm, sao có thể không biết anh là người thế nào?

“Giám đốc Lương à, sao cô không đeo nhẫn?” Đồng nghiệp nọ tinh mắt, thấy ngón út trống không của Lương Hạnh chỉ có một dấu nhẫn nhàn nhạt: “Chẳng lẽ… cô ly hôn rồi?”

Lương Hạnh ừ một tiếng.

Lúc kết hôn cô cũng từng suy nghĩ tới việc mời các đồng nghiệp trong công ty đi uống rượu mừng nhưng Triệu Mịch Thanh lại không muốn liên quan, giống như thể càng ít người biết chuyện họ kết hôn thì càng tốt, cho nên cô mới không nói cho đồng nghiệp chồng cô là ai.

“Đàn ông bây giờ ấy à, ai cũng ham mấy cô gái xinh đẹp, hoàn hảo.” Đồng nghiệp nọ chê bôi hai câu rồi an ủi Lương Hạnh: “Giám đốc Lương còn trẻ như vậy, lại chưa có con, cô cứ yên tâm, cô vẫn có thể tìm được mùa xuân thứ hai.”

Lương Hạnh vô thức liếc mắt nhìn bụng mình.

Cô ly hôn là thật, nhưng đồng thời cô còn mang theo đứa bé trong bụng nữa.

Lúc này đây, có người đẩy bàn ăn đi ngang qua Lương Hạnh, trong khay đựng các loại hải sản, mùi tanh xộc vào mũi khiến cho dạ dày Lương Hạnh như quặn lại.

Cô đẩy đồng nghiệp nọ ra, che miệng vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.

Đồng nghiệp nọ bị đẩy cũng thấy lạ.

Triệu Mịch Thanh vô tình nhìn thấy Lương Hạnh che miệng chạy vào nhà vệ sinh, mặt mày tái nhợt, lúc bỏ đi, làn váy ôm sát người, bụng cô hình như hơi gồ lên, ánh mắt anh trầm hẳn.

Advertisement
';
Advertisement