Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

CHƯƠNG 42: ANH ĐÚNG LÀ ĐÁNG ĐỜI

“Triệu Mịch Thanh!” Đồng tử của Lương Hạnh đột nhiên phóng lớn, trong đầu cũng trắng xóa.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, chậm rãi lại sát gần cô.

Mặt Lương Hạnh càng lúc càng nóng, giơ tay đẩy anh ra.

“Không, không được…”

Lương Hạnh bình tĩnh nhìn anh, bọn họ đã ly hôn, như vậy thì coi là cái gì chứ.

“Không được cái gì?” Đáy mắt người đàn ông lóe lên chút nóng cháy, giống như muốn hút cô vào trong.

“Lúc trước không phải em vẫn luôn hy vọng tôi là thế sao?”

“…”

Lời nói của người đàn ông làm cho Lương Hạnh vô cùng lúng túng, đầu óc nóng lên, cô giơ tay tát một phát lên gương mặt điển trai của anh.

Tiếng vang thanh thúy vang vọng trong văn phòng.

Lương Hạnh ngẩn ra.

Anh vậy mà lại không né.

Mặt Triệu Mịch Thanh dần dần tối xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng Lương Hạnh run sợ, nhịn không được lui về phía sau, lắp bắp nói: “Ai, ai bảo anh nói bậy, anh, anh đáng đời.”

Đừng nói là anh định đánh lại nha?

Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, cũng không có hành động như những gì cô nghĩ, chỉ cong môi lạnh nhạt cười, như thật như đùa lẩm bẩm nói: “Đúng đó, tôi đúng là đáng đời…”

Tự tạo thành tình trạng thế này, anh đúng là đáng đời.

Ánh mắt Lương Hạnh lóe lên, cúi đầu mím môi.

“Cốc cốc cốc.”

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Mặt mũi Lương Hạnh trắng bệch, vội vàng xoay người chỉnh sửa lại quần áo.

Triệu Mịch Thanh liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Mời vào.”

Cửa bị mở ra, Phó Tuyết Thảo bưng hai ly nước vào, vừa vào đã nhìn về hướng Lương Hạnh, nhưng bởi vì Lương Hạnh đã xoay lung lại nên cô ta cũng không phát hiện ra Lương Hạnh có điểm gì không thích hợp hết.

Cô ta cười cười: “Anh Thanh, uống nước.”

Cô ta đặt một ly nước lên bàn làm việc rồi đi đến cạnh Lương Hạnh: “Cô Lương, mời uống nước.”

Lương Hạnh đã chỉnh sửa quần áo xong xuôi, nhưng còn chưa kịp xem xem môi mình thế nào, nghe tiếng gọi thì giả như không có chuyện gì ngẩng đầu lên cầm ly nước: “Cảm ơn.”

Phó Tuyết Thảo liếc mắt đã nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ và chút quyến rũ vân chưa mất đi, đáy mắt lập tức lạnh lùng, nụ cười cũng cứng đờ lại.

Cô nắm chặt mâm, nhìn lướt qua Triệu Mịch Thanh nói: “Anh Thanh, nếu không để tôi đưa cô Lương đi tham quan một chút đi.”

Người đàn ông còn chưa nói tiếng nào, Lương Hạnh đã ngay lập tức đồng ý: “Vậy cảm ơn trợ lý Phó.”

Cô ta cũng không dám ở một mình cùng anh nữa.

Phó Tuyết Thảo hơi mỉm cười: “Không cần khách sáo.”

Triệu Mịch Thanh từ nãy đến giờ vẫn không ói gì, chỉ có Lương Hạnh khi gần ra khỏi phòng thì nhìn Xuyến Chi còn đang ngủ say trên ghế sofa, cười nhạt: “Làm phiền tổng giám đốc Triệu giúp tôi trông bé một chút, tôi sẽ trở về ngay.”

Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, mặt Phó Tuyết Thảo lập tức lạnh xuống, hoàn toàn không còn nét tươi cười như lúc trước nữa, khí thế rất mạnh.

Lương Hạnh đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng mà vẫn không nói tiếng nào, bởi vì ở phía trước có mấy nhân viên trong công ty đang đi đến.

“Chào trợ lý Phó.”

Mọi người chào hỏi, nhưng mà người phụ nữ này lại không thèm liếc nhìn bọn họ cái nào, giẫm giày cao gót lướt thẳng qua bọn họ.

Lương Hạnh yên lặng nhướng mày, không nói gì.

Đi đến một góc không có người, Lương Hạnh mới cong môi lạnh nhạt nói: “Trợ lý Phó, tôi tự đi tham quan một mình là được rồi, nếu cô còn có việc thì cứ việc đi làm đi.”

Người phụ nữ này xoay người lại, gương mặt xinh đẹp vừa lạnh lùng vừa độc ác, trừng mắt nhìn Lương Hạnh: “Lương Hạnh, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào vô sỉ như cô, đã ly hôn lâu như vậy rồi, vậy mà cứ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt anh ấy để tạo cảm giác tồn tại, cô tưởng rằng anh ấy sẽ kết hôn lại lần nữa với cô hay sao?”

Lương Hạnh dần không tỏ cảm xúc gì nữa, giọng lạnh lùng đi, chỉ là hoàn toàn không có vẻ tức giận gì cả: “Tôi làm gì, có liên quan gì đến trợ lý Phó chứ? Người cô thích là anh ấy, nếu anh ấy cũng thích cô thì cô gấp làm gì?”

“Cô!”

Phó Tuyết Thảo nghẹn họng, sau đó cười mỉa mai: “Anh ấy đương nhiên thích tôi, cho dù không thích thì khi anh ấy kết hôn cũng sẽ cưới một người có thân phận như tôi. Lương Hạnh, lúc trước cô đã không xứng, bây giờ lại càng không xứng. Tôi thấy thật ra cô càng thích hợp làm mẹ kế cho người ta hơn, đều là kết hôn lần hai, môn đăng hộ đối.”

Lương Hạnh bình tĩnh nhìn cô, cười nhạo: “Tôi còn đang nghĩ phụ nữ có thể xứng với tổng giám đốc Triệu sẽ là người như thế nào, thì ra chính là loại phụ nữ nhà giàu mới nổi, nói năng thô bỉ, khinh thường người khác thế này. Đúng là mở mang tầm mắt.”

Lúc cô rảnh rỗi không có việc gì làm đúng là đã cố tình đi tra thử xem bối cảnh gia đình nhà họ Phó của cô ta, cô còn tưởng rằng không phải dạng gia tộc giàu có thì cũng là dòng dõi thư hương, kết quả, ba của cô ta chẳng qua là buôn bán bất động sản đột nhiên giàu lên, giàu trong một đêm, chẳng có chút liên quan gì đến gia tộc giàu có cả.

Cô ta mặt đỏ bừng, chỉ tay vào cô, giận đến phát run: “Cô, cô… Lương Hạnh, cho dù tôi có là nhà giàu mới nổi thì cũng dễ nghe hơn con gái của một tham quan đúng không?”

Sắc mặt Lương Hạnh hơi thay đổi.

Phó Tuyết Thảo thấy thế, bình tĩnh lại, tỏ vẻ đắc ý: “Cô hết hy vọng đi, con gái của một tham quan nhà họ Triệu hoàn toàn không cần nữa đâu, Anh Thanh từ trước đến giờ cũng chưa từng thích cô, đừng có hở ra là lại đeo bám, hai người không có kết quả đâu.”

Từ trước đến giờ chưa từng thích.

Lương Hạnh cảm thấy việc cô tự cảm nhận được và việc nghe được từ trong miệng của người khác rõ ràng cũng là lời nói như nhau, nhưng cảm giác lại khác hẳn.

Trong lòng khó khăn lắm mới bình lặng xuống hình như giờ lại bị kích động lên lần nữa.

Cô cúi mắt, đột nhiên lại cười khẽ, vẻ mặt có chút trào phúng: “Là tôi chủ động yêu cầu ly hôn, cô cảm thấy tôi sẽ đi nhặt lại thứ mà tôi vừa ném đi sao?”

“…”

Sắc mặt Phó Tuyết Thảo lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Advertisement
';
Advertisement