Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Chương 486

Tay Cố Thời khựng lại giữa không trung, năm ngón tay khẽ cuộn lại thành quyền, cuối cùng cong môi nở nụ cười, thu lại lực đạo tay.

Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng, nhưng những gì chan chứa trong mắt anh ta là một loại cô đơn chưa từng thấy.

Thượng Điền vốn dĩ định đưa Tề Uyên rời đi, nhưng sau khi xác nhận tình trạng của cô ta vẫn ổn, người đàn ông liền quay đầu lại, đưa mắt nhìn Cố Thời, nâng chiếc ly trong tay mình lên, tỏ ý muốn kính rượu: “Tửu lượng của Tề Uyên không quá tốt, anh Cố, ly này, tôi thay cô ấy uống.”

Sau khi nói xong, người đàn ông lịch sự gật đầu một cái rồi uống cạn rượu còn lại trong ly.

Một ly rượu đơn giản phân chia rõ ràng vị trí của ba người.

Cố Thời nắm chặt ly rượu, đột nhiên trở nên vui vẻ.

Anh ta cúi đầu cười, đánh mắt ra hiệu cho Tề Uyên: “Tôi xin lỗi, cô Tề, là do tôi đường đột.”

Một người đàn ông lịch thiệp như vậy thật hiếm thấy, nhưng những lời này nghe có vẻ đặc biệt chói tai.

Cách đó không xa, Cung Kì mím môi, nhìn thôi đã đủ kích thích, vừa định rời đi thì bị một người đàn ông lạ mặt tới bắt chuyện làm cô ta không thể rời đi được.

Trong lúc đang miễn cường hàn huyên mấy câu với người kia, ánh mắt người đàn ông mặt lạnh vừa bước vào bắt gặp ánh mắt của cô ta.

Cố Thời không biết Cung Kì sẽ đến, nên khi nhìn thấy cô ta, anh ta hơi kinh ngạc, nhưng chỉ là một lúc, vẻ mặt anh ta khôi phục ngay sau đó, ánh mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước, ngay cả câu chào cũng không thèm nói với cô ta.

Thật giống như một người xa lạ.

Cung Kì trong nội tâm vô cùng kinh ngạc, nhưng với tính tình kiêu ngạo, đương nhiên cô ta sẽ không đuổi theo, chỉ đơn giản ngồi xuống nói chuyện phiếm với người đàn ông bên cạnh.

Khi mọi người đã đến gần như đông đủ, Tề Uyên liền mượn cớ thân thể không thoải mái, nói một tiếng với bà cụ Tề, định lên lầu trở về phòng.

Trước khi trở về phòng, cô ta vào bếp lấy một ly nước lạnh, lúc bước ra thì giật mình vì đột nhiên xuất hiện bóng người, cô ta lui người về phía sau, đập mạnh vào cửa kính, làm vang lên một tiếng “boong”.

Cô ta lúc nào cũng hấp tấp như vậy, cái bản tính đến nay vẫn không hề thay đổi.

Trong bếp không có đèn, trong thứ ánh sáng mờ ảo, Cố Thời không khỏi cười tủm tỉm hỏi cô ta: “Có đau không?”

Nhận ra giọng nói của người đó, vẻ mặt Tề Uyên cứng đờ, năm ngón tay nắm chặt ly nước trước mặt, hồi lâu sau cũng không đáp lại.

Trong bầu không khí hơi ngượng ngùng, người đàn ông khịt mũi, mỉm cười như thường lệ, cố gắng lấy lại cảm giác khi hai người bên nhau.

Nhưng Tề Uyên cảm thấy mỗi giây nhìn anh ta đều là sự tra tấn đối với bản thân.

Cô ta đi vòng qua, cố gắng tránh né anh ta.

Cố Thời không chịu bỏ qua, một đôi chân dài vững vàng chặn người ở cửa. Đôi mắt anh ta rủ xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lùng sau khi nhận ra thái độ của Tề Uyên.

“Anh nghe nói em đã đến kinh đô. Sao em không trả lời điện thoại của anh, em và Thượng Điền có quan hệ gì, anh ta có vẻ rất quan tâm đến em…”

Lúc anh ta nhắc tới Thương Điền, giống như có một nhát dao cứa vào trái tim Tề Uyên, cả người cô ta đều lạnh toát, cô ta cắt ngang nói: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, chúng ta được định trước không phải là người yêu cũng không phải bạn bè.”

Cô ta nói một cách tàn nhẫn và dứt khoát nhất có thể, nhưng vẫn không dám thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Thượng Điền.

Người đàn ông mở miệng, nhưng sau đó tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.

“Cố Thời…” Trong bóng tối, một tia sáng tụ lại trong mắt người phụ nữ đầy vẻ quyết tâm và dữ dội: “Coi như tôi cầu xin anh, đừng đến tìm tôi nữa, được không? Cho tôi không gian để thở, đừng đối xử với tôi tàn nhẫn như thế nữa…”

Nói xong, cô ta đặt cái ly lên mặt bàn, rồi đưa tay đẩy anh ta một cái Người đàn ông lảo đảo lui lại một bước, tránh người sang một bên, trước khi cô ta nhấc chân định bỏ đi, anh ta hoảng sợ, cũng không hiểu lý do tại sao, dùng một tay nắm lấy cổ tay cô ta, kéo người người phụ nữ áp vào cửa kính.

Sau một chuyển động nhỏ, mọi thứ trở lại yên bình, trong không gian chật hẹp và tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của đôi nam nữ đáp lại nhau.

Cố Thời rũ xuống mắt: “Anh sai rồi…”

Một tia độc đoán trong mắt lóe lên, giọng nói run run: “Bé con ngốc nghếch, cho anh thêm một cơ hội…”

Trong những khoảng thời gian Tề Uyên rời đi, anh ta thường xuyên chịu đựng sự tra tấn về tinh thần, nhìn anh ta vẫn giống như kẻ trăng hoa, nhưng thật ra trong lòng đã thay đổi từ lâu.

Trong khi nói chuyện, anh ta cố gắng tiến lại gần hơn.

Hơi thở của cả hai ngày một gần hơn.

Advertisement
';
Advertisement