"Thật không ngờ anh cũng hiểu biết nhiều ra phết đấy, sinh viên đại học như tôi cũng phải bái phục".
Vừa ra khỏi Đạo quán, Liễu Nguyệt Như đã mỉm cười trêu chọc tôi.
Xem ra tâm trạng của cô ấy hôm nay không tệ.
"Tôi mắng họ hàng nhà cô mà cô lại còn có tâm trạng khen tôi à?"
Phản ứng của Liễu Nguyệt Như khiến tôi dở khóc dở cười.
Có điều ba chữ "chồng chưa cưới" mà cô ấy nói khiến phiền não trong lòng tôi tan biến hết, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tôi đang nói chuyện phiếm với Liễu Nguyệt Như thì đột nhiên Tào Mai chân đi giày cao gót lạch cạch đuổi theo sau.
"Tiểu Trương, tiểu Trương, xin đợi một chút".
Dù khoảng cách chỉ có mấy bước chân nhưng khi Tào Mai đuổi đến nơi thì đã thở không ra hơi.
Đối với người phụ nữ vừa bôi nhọ ông nội mình này, tôi đương nhiên không thể tay bắt mặt mừng.
"Tiểu Trương, ban nãy cảm ơn cậu. Suýt nữa thì tôi đã bị gã Đạo sĩ kia lừa rồi!"
Tào Mai một lúc sau mới thở bình thường lại được, mở lời cảm ơn tôi.
"Đừng cảm ơn, tôi chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, có kẻ ngốc mới tin lời tôi nói".
Tôi lạnh lùng nhìn Tào Mai, giọng nói lạnh như băng.
Ha ha, đến lúc có chuyện mới xun xoe nịnh bợ, đúng là ti tiện.
Quả nhiên, câu sau của Tào Mai đã vạch trần ý đồ của bà ta.
"Trương đại sư, trước đây là do tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, có điều giờ tôi còn một việc muốn nhờ đại sư giúp đỡ".
Sau khi bị tôi mỉa mai, mặt Tào Mai thoáng chút khó chịu. Nhưng vì bà ta còn có việc cần nhờ tôi, cho nên đành tiếp tục cười thảo mai.
"Nguyệt Như, cháu mau nói đỡ cho mợ vài câu đi. Mợ xin cháu đấy!"
Tào Mai này đúng là khôn sắp thành tinh, thấy tôi không hề bị lay chuyển liền lập tức chuyển hướng sang Liễu Nguyệt Như.
"Trương Ly..."
Dù gì Tào Mai cũng là trưởng bối, lại còn có họ. Bà ta cầu xin Liễu Nguyệt Như như vậy, cô ấy cũng không thể nào từ chối.
Tôi suy nghĩ một lát, sau cùng cũng đành nhượng bộ.
"Muốn tôi giúp bà cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện".
"Cậu nói đi, chỉ cần cậu cho một cái giá, tôi lập tức chuyển tiền cho cậu".
Thấy tôi đã chịu mở miệng, Tào Mai mừng ra mặt, gương mặt béo phị cười tít khiến nếp nhăn lộ ra.
Tôi lắc đầu cười, hình như những người như bà ta cảm thấy có tiền là có thể giải quyết mọi vấn đề.
"Rất đơn giản, chính là xin lỗi, hãy xin lỗi ông nội tôi đi!"
Tôi nheo mắt lại, mặt vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tào Mai đột nhiên đông cứng lại.
"Cái này... cái này, không phải ông cụ đã qua đời lâu rồi sao? Tôi phải xin lỗi thế nào mới được?"
"À, bái thiên bái địa bái thần linh đi. Những việc cơ bản này mà cũng cần tôi dạy bà sao?"
Để đòi lại công bằng cho ông nội, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Mợ à, ban nãy mợ nói những lời không tôn trọng với ông cụ Trương, xin lỗi là việc nên làm".
Liễu Nguyệt Như cũng đã học đến đại học, là một cô gái hiểu chuyện. Cho nên cô ấy đương nhiên sẽ đứng về phía tôi.
Mặt Tào Mai lúc thì đỏ ửng lên, lúc lại trắng bệch ra, suy nghĩ một hồi. Sau đó, bà ta đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
"Trương đại sư ở trên trời có linh, ban nãy là do tôi hồ đồ bất kính với đại sư. Đều là lỗi của tôi, mong đại sư đừng chấp tôi, xin đại sư đừng để bụng".
Tào Mai có vẻ khá chân thành, nói năng cũng to tát rõ ràng. Sau khi nói xong, còn dập đầu ba cái.
Tôi thấy vậy mới ra hiệu cho Liễu Nguyệt Như dìu bà ta đứng dậy.
"Nếu bà đã có thành ý như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ không nuốt lời, đồng ý giúp đỡ bà. Bà muốn tôi giúp con trai bà phải không?"
Tướng mặt của Tào Mai rất tốt, khí sắc cũng ổn, là kiểu người béo tốt vô tư điển hình, đường tam hỏa cũng rất thịnh.
Người có tướng như vậy kiếp này cả đời sẽ không có chuyện gì quá phiền muộn.
Nhưng khi bà ta tiến lại gần tôi mới lờ mờ nhận ra, đường con cái của bà ta có chút tối tăm.
Có thể khiến một người đàn bà như Tào Mai từ bỏ lòng tự tôn mà quỳ xuống cầu xin thì chắc chắn chỉ có con cái.
Lời tôi nói khiến Tào Mai kinh ngạc, thái độ của bà ta đối với tôi càng thêm phần kính cẩn.
"Trương đại sư, cậu đoán chuẩn quá. Haizzz, đứa con trai dại dột của tôi, không biết đem ở đâu về một người phụ nữ. Hai đứa nó không biết xấu hổ, tối ngày dính nhau như sam, giờ nó chẳng chịu làm ăn nữa".
"Tôi nghi ngờ người phụ nữ kia có vấn đề!"
Vừa nhắc đến con trai là Tào Mai lập tức nổi giận, không ngừng mắng chửi cô gái kia: "Không đúng, chắc chắn ả ta là hồ ly tinh!"
"Mợ à, anh họ có bạn gái từ bao giờ vậy? Sao cháu chưa từng nghe nói? Hơn nữa anh họ trước giờ là người trầm tĩnh, làm gì có chuyện chìm đắm vì yêu đương mà bỏ bê tất thảy chứ?"
Nghe Tào Mai nói xong, Liễu Nguyệt Như cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Việc mất mặt thế này thì mợ còn mặt mũi nào mà kể ra ngoài chứ? Hơn nữa anh họ cháu, nó... Haizzz! Trương đại sư, mong cậu tới nhà xem giúp tôi một chuyến!"
Sau khi nghe những lời Tào Mai miêu tả, trong lòng tôi đã có tính toán.
Có điều vì vẫn chưa nhìn tận mắt nên tôi vẫn chưa đưa ra kết luận chính thức.
"Đi thôi, để tôi xem tình hình rồi nói".
Chúng tôi theo Tào Mai đi tới một khu chung cư cao cấp.
Trước khi bước vào, tôi theo thói quen nhìn phong thủy xung quanh khu vực này.
Khu chung cư được quy hoạch ngay ngắn, không gian bên trong rộng rãi, khá nhiều sinh khí.
Về tổng thể, phong thủy của khu đất này trước thấp sau cao, là một nơi có phong thủy tốt.
Nhà của Tào Mai nằm ở hàng sau cùng của khu chung cư.
Phía sau là phía Bắc, thuộc tính thủy, vượng tài lộc.
Có thể nói nếu sống ở đây thì muốn phát tài cũng không phải việc khó.
"Biết chọn nhà đấy".
Tôi bất giác thốt ra một lời khen.
"Ai da, lúc đó cũng chẳng thỉnh thầy thợ gì, không biết đến phong thủy. Chỉ là tôi thấy hàng sau cùng này rất được, vừa nhìn là thích rồi".
Tào Mai cười hi hi, thuận miệng đáp.
Trong lòng tôi không khỏi cảm thán.
Cái gọi là sống chết có số, phú quý tại thiên là đây chứ đâu. Người có phúc thì chọn bừa cũng được mảnh đất tốt.
Ba người chúng tôi nói chuyện phiếm một hồi, một lát đã đi tới trước cửa nhà Tào Mai.
Những mảnh đất hung thì có sát khí, còn những mảnh đất tốt sẽ có ánh sáng tượng trưng cho điềm lành bao quanh.
Nhưng từ xa nhìn lại thì quanh nhà Tào Mai quả thực có một luồng sáng nhẹ, còn khi đã tới trước cửa nhà thì lại cảm thấy ở bên trong tỏa ra một thứ mùi gì đó tanh tưởi ô uế.
Tôi cau mày, đột nhiên cảm thấy hối hận vì bản thân quyết định quá vội vàng.
Ít ra tôi cũng phải đi mua mấy món pháp khí rồi tới đây cũng chưa muộn.
Hơn nữa, từ thứ ô uế đang bốc mùi trong căn nhà kia mà nói...
Thứ bên trong này có lẽ khá khó đối phó...
Cửa vừa mở ra thì thứ mùi ô uế kia càng phả ra mạnh hơn. Tôi bất giác tự bịt mũi mình và Liễu Nguyệt Như lại.
"Hả? Sao vậy? Có mùi gì sao?"
Liễu Nguyệt Như không có con mắt âm dương nên đương nhiên không nhìn thấy.
Tôi dùng tay che mặt cô ấy lại, nhưng điều đó lại vô tình làm cô ấy càng thêm sợ hãi.
Tôi không trả lời câu hỏi của Liễu Nguyệt Như mà chỉ chăm chú quan sát căn phòng phía trong cùng.
"Có phải đó là phòng của con trai bà không?"
Tôi nhìn căn phòng đó không chớp mắt, nhỏ tiếng hỏi Tào Mai.
"Không sai không sai, người phụ nữ kia đang ở trong căn phòng đó cùng với nó. Chúng nó ngày ngày dính lấy nhau không chịu ra ngoài. Tiểu Trương, cậu phải nghĩ cách cứu con trai tôi, đừng để người phụ nữ kia hủy hoại nó!"
Tào Mai bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng tôi, đem tất cả hy vọng gửi gắm vào tôi, đến cả cách bà ta gọi tên tôi cũng đã thay đổi.
Nhưng Tào Mai vừa dứt lời thì căn phòng ban nãy còn đang yên lặng giờ đột nhiên vọng ra những tiếng rên nghe vô cùng dâʍ ɭσạи.
Hai người đang ở trong căn phòng đó như chẳng hề kiêng kỵ gì, cứ thỏa sức phát ra những âm thanh nghe vô cùng xấu hổ.
"Ai da... cậu xem xem cậu xem xem, còn ra thể thống gì nữa! Ban ngày ban mặt mà còn như vậy, ngày nào cũng như vậy!"
Tào Mai vừa tức vừa xấu hổ, chỉ mong mặt đất nứt ra để có chỗ mà chui xuống.
Liễu Nguyệt Như cũng đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức không biết phải nhìn đi đâu.
Nghe thấy những âm thanh này, tôi cũng cau chặt mày lại.
Có lẽ đối với những người khác thì đó là tiếng động đáng xấu hổ.
Nhưng đối với tôi, đó lại là tiếng gào thét như đang đòi mạng!