Thế nhưng tôi còn chưa kịp động vào vạt áo của hắn thì đã bị một lực tác động cực mạnh ngăn lại.
Ngay sau đó hắn giơ lên một cây gậy đen bóng và chà vào cái đầu lâu kia.
Lập tức, tiếng gào khóc rợn người một lần nữa xuyên vào màng nhĩ tôi như muốn gặm nát hệ thần kinh và lí trí của tôi.
Tôi bị hành hạ khiến đầu đau tới mức như muốn nứt toác, chân mềm nhũn và tôi khụy xuống đất.
Đại Lạt Ma để lộ vẻ hung hãn, ra tay là chỉ muốn gϊếŧ chết tôi, động tác của hắn vừa âm hiểm vừa cay nghiệt.
Ông Tôn đứng bên cạnh thấy tôi đau đớn bất thường bèn vội vàng lao tới trước mặt tôi, giẫm mạnh chân và đọc lớn chín từ.
“Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!”
Chín chữ vừa được thốt ra thì âm thanh hành hạ hồn phách kia bỗng được tiêu trừ không ít. Ít nhất thì nó không còn khiến tôi phải quỳ phụp xuống đất nữa.
“Hả, cái ông Tôn kia, ông còn biết cả Cửu tự chân ngôn của Chân ngôn tông sao?”
Chiêu này bị ông Tôn phá vỡ nên Lạt Ma bỗng cuống quýt.
Hắn định lấy thêm pháp khí gì đó từ trong ngực ra.
“Hôm nay ông định lật mặt với tôi phải không?”
Ông Tôn bình tĩnh hừ giọng, nhìn chăm chăm Lạt Ma và hỏi.
“Hôm nay tôi muốn lật mặt với ông đấy! Đừng tưởng tôi sợ ông. Nếu tôi mà nghiêm túc, đừng nói là ông, để cả tay họ Uy kia cũng không phải là đối thủ của tôi đâu!”
Rõ ràng là tính tình của tên Lạt Ma cũng không tốt đẹp gì. Nóng máu là nóng ngay được, thậm chí có thể lật mặt ngay.
Hắn lấy từ trong ngực ra một con dao nhỏ hình cái búa, đưa tay lên cắt một đường trên đầu ngón tay sau đó viết một hình phù bằng máu lên đầu lâu.
“Đại Lạt Ma, ông định triệu gọi thần trời ở đây sao?”
Nhìn thấy hành động của đối phương, ông Tôn bỗng tái mặt, lập tức lấy từ trong túi ra một cây kiếm gỗ vứt tới trước mặt tôi.
“Nhặt lên!”
Ông ấy khẽ quát rồi gập người giống như một mũi tên sắp rời khỏi cung và lao về phía Đại Lạt Ma.
“Tên họ Tôn kia, ông làm hỏng chuyện tôi của tôi, tôi nhịn ông lâu lắm rồi đấy!”
Rõ ràng là thể thuật của Đại Lạt Ma kia không ổn. Ông Tôn lập tức lao vào hắn khiến nghi thức triệu gọi cũng bị gián đoạn giữa chừng.
Tên Đại Lạt Ma tức giận bò dậy, vừa lầm bầm chửi rủa vừa lấy ra một vật hình cầu màu nâu đen và vứt về phía ông Tôn.
Ông Tôn tỏ ra vô cùng kiêng dè khi nhìn thấy vật hình cầu đó bèn lập tức tìm chỗ trốn, đồng thời cũng ném ra một tấm bùa vàng. Bùa rơi xuống tạo thành lửa bao vây lấy cái vật hình cầu kia.
“Á! Hôm nay tôi với ông sống chết không đội trời chung!”
Có lẽ do bị mất nhiều pháp khí nên Đại Lạt Ma thấy xót, phần thịt trên khuôn mặt hắn co giật.
Sau đó hắn gầm lên, đôi mặt trợn trắng, miệng lầm bầm thứ ngôn ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu.
Màn đêm tối đen, lạnh lẽo bỗng trở nên nóng nực giống như mùa thu lập tức bước vào mùa hè vậy. Nóng tới mức tôi bỗng toát mồ hôi.
Lần này thì ông Tôn cuống thật rồi.
Ông ấy quay lại hét lên với tôi.
“Trương Ly, mau đưa Nguyễn Vân rời khỏi đây!”
“Ha ha ha! Thần trời tới rồi, để tôi xem ai muốn bỏ chạy! Cái ông Tôn kia, ông ép tôi phải dùng quá nhiều pháp khí. Hôm nay nữ âm này đừng hòng ai mang đi được! Tôi cần cô ta để luyện pháp khí, ha ha…”
Tên Đại Lạt Ma với hai mắt trắng dã ngửa lên trời cười điên cuồng. Cùng với biển khí nóng ập xuống thì khí thế của hắn cũng đột ngột bùng nổ.
Tôi có thể nhìn thấy luồng khí nóng tập trung lại tạo thành hình người cực lớn phía sau lưng hắn ta.
“Mahakala giáng thế, toàn bộ các người sẽ biến thành tế phẩm! Ha ha!”
Khí thế như vậy trước đây tôi chưa từng thấy bao giờ, cứ như là thiên thần giáng thế thật vật.
Tôi lại nhìn ông Tôn. Lúc này trán ông ấy đã đẫm mồ hôi và căng thẳng nhìn chăm chăm vào Đại Lạt Ma.
Còn Nguyễn Vân lúc này đã trợn ngược mắt và ngất lịm.
Tôi vô thức siết chặt thanh kiếm gỗ trong tay.
Có lẽ là do tôi nắm quá mạnh mà lòng bàn tay bị rách, máu chảy thành dòng xuống thanh kiếm gỗ.
Lúc này toàn bộ sự tập trung của tôi đều đổ dồn về phía Đại Lạt Ma nên tôi không để ý tới điều đó.
Nhìn hình người hội tụ phía sau Đại Lạt Ma càng lúc càng lớn thì tôi bỗng cảm thấy áp lực cũng mỗi lúc một nặng nề.
Giống như có một cái bếp lò khổng lồ đang đè lên người khiến tôi khó thở vô cùng.
Tình hình của ông Tôn cũng không hơn tôi là bao.
Khi mọi người bỗng không chịu nổi nữa thì bỗng có một luồng sáng màu xanh nhạt phát ra từ người tôi và lao thẳng về phía sau Đại Lạt Ma.
Ánh sáng xanh giống như một thanh kiếm sắc nhọn bổ mạnh xuống hình người được tạo thành từ luồng khí nóng kia.
Ánh sáng trong suốt xoẹt qua, hình người vừa được tạo thành giống như băng tan, lập tức đổ phụp xuống.
Cơ thể tôi thả lỏng, áp lực và cảm giác nóng nực cũng theo đó biến mất.
“Hả!”
Rõ ràng là giọng nói nghi ngờ được phát ra từ Đại Lạt Ma.
Hắn quay lại nhìn sau lưng mình với vẻ khó hiểu, dường như hắn không hiểu thần trời mà mình triệu gọi đã đi đâu mất.
Còn ông Tôn thì quay lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
“Ông Tôn kia, ông đã làm gì vậy? Tại sao đến cả thần trời của tôi mà ông cũng có thể phá chứ?”
Phản ứng đầu tiên của Đại Lạt Ma đương nhiên là cho rằng ông Tôn giở trò. Hắn tức điên lên nhưng vẫn tỏ ra kiêng dè, chỉ dám đứng xa và nhìn chăm chăm ông Tôn rồi hỏi.
“Ha ha, Đại Lạt Ma, hôm nay ông cầm chắc không đạt được bất cứ thứ gì đi”.
Không biết ông Tôn nghĩ ra điều gì mà khuôn mặt bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
“Bởi vì hôm nay có người giữ đèn ở đây. Đừng nói những thứ khác mà ngay đến cả sự sống chết của ông cũng không còn do ông quyết được nữa đâu”.
Câu nói được nói ra, khiến cả tôi và Đại Lạt Ma đều kinh ngạc.
Tôi thầm cảm thấy kinh hãi, lẽ nào ông Tôn đã sớm biết tôi là người giữ đèn sao? Nhưng ngay sau đó, Đại Lạt Ma đã để lộ ra nụ cười chế giễu.
“Ha ha, cái ông họ Tôn kia, không phải ông nhầm đấy chứ? Người giữ đèn đã chết từ lâu rồi. Hơn hai mươi năm trước đã chết rồi, đừng có lấy danh hiệu của ông ta ra mà qua mắt tôi”
Rõ ràng là hắn không tin lời ông Tôn.
Thế nhưng ông Tôn cười đắc ý hơn cả hắn. Ông ấy đứng thẳng người đi về phía tôi và nói lớn với tôi.
“Nào, đại đồ đệ, đưa tín vật chứng minh cậu là người giữ đèn cho ông ta xem”.
Nghe ông Tôn nói vậy, Đại Lạt Ma lập tức ngửa cổ cười lớn cho tới khi không thở được nữa thì mới nói bằng giọng khinh thường.
“Cậu ta? Ông nói cậu ta là người giữ đèn sao?”
Đại Lạt Ma cười sảng khoái, còn tôi thì không nặn ra được bất kỳ nụ cười nào.
Quả nhiên ông Tôn cái gì cũng biết nhưng ông ấy luôn giả vờ giả vịt.
Nghĩ lại ánh sáng màu xanh vừa nãy phóng lên trời kia, rồi lại nghĩ về tín vật mà ông Tôn nói, tôi vô thức hiểu ra, có lẽ thứ ông ấy nói tới chính là miếng ngọc trên người tôi.
Trước đó bà nội của Nguyễn Vân đã nói rằng miếng ngọc này vốn là của nhà họ Trương nhưng không nói nó rốt cuộc là bảo vật gì.