Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.
Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính.
"Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".
Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.
Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.
Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?
Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ.
"Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".
Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài.
"Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.
Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh.
"Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".
Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.
"Huyền học là một môn học vô cùng vi diệu, khoa học không giải thích được nó, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Cho nên càng là những nơi mà khoa học phát triển thì họ lại càng tin vào huyền học".
"Những ngôi trường đại học như thế này được xây trên một khu đất rất lớn. Nếu phần đất đó lấn vào đất ở hoặc đất nông nghiệp của dân thì đương nhiên trước tiên sẽ phải trả một số tiền lớn để dỡ bỏ và bồi thường. Vậy thì khu đất như thế nào mới có lợi nhất? Đương nhiên là đất hoang".
Tam Thanh nói đến đây, tôi bỗng lập tức hiểu ra.
Đất bị bỏ hoang chủ yếu có hai lý do. Một là do vấn đề địa lý hoặc chất đất không tốt, hai là đất mộ nên không ai dám dùng.
"Vậy ý sư thúc là thực ra có rất nhiều ngôi trường đang được xây dựng trên nền đất mộ sao?"
Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.
Tam Thanh gật đầu.
"Không sai, quả đúng là như vậy. Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát. Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi. Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan".