Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

Sư thúc đang đi trước mặt tôi lại chẳng ừ hử gì, chỉ ngẩng đầu ngửi mùi trong không khí.

 

“Có mùi hôi của thi thể”.

 

Sư thúc nhỏ giọng nhắc nhở.

 

Nghe đối phương nói vậy, trong lòng tôi liền giật thót. Tôi vội bỏ tay ra, bắt chước sư thúc, ngước lên ngửi vài lần.

 

Trước khi tôi gần như nôn mửa, quả thực đã ngửi được mùi thi thể thoang thoảng lẫn trong mùi hôi thối.

 

“Ở trong phòng này có người chết?”

 

Tôi dằn lại cảm giác buồn nôn, cố gắng mở mắt thật to để nhìn vào bên trong.

 

Sau khi thích ứng với bóng tối, những đường nét trong phòng cũng dần hiện lên rõ nét hơn trước mắt tôi.

 

Trong căn phòng nhỏ vuông vắn, ngoại trừ có một chiếc giường ra thì các ngóc ngách khác đều chất đầy đồ đạc linh tinh.

 

Vương Cường quả nhiên không sai, căn phòng này bừa bộn đến mức người ta chẳng thể đặt chân vào.

 

Có điều, dù bừa bộn đến mấy thì cũng nhìn ra được, nơi này tuy nhiều đồ đạc nhưng không thể nào giấu một người chết.

 

“Không đúng. Mùi hôi này không phải là mùi xác mới phân huỷ. Có lẽ là một thi thể đã lâu ngày rồi”.

 

Sư thúc thầm thì một câu, sau khi nhìn quanh một lần mới tiếp tục hỏi tôi.

 

“Trương Ly, mắt Âm Dương của cậu có thể nhìn được vị trí cụ thể của tà khí không?”

 

Tôi nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi ủ rũ lắc đầu.

 

“Không nhìn được. Trong này quá tối. Tà khí và bóng tối hoà lẫn vào nhau, căn phòng này lại còn nhỏ như vậy, thực sự không thể nhìn ra vị trí cụ thể của tà khí”.

 

Nghe tôi nói xong, sư thúc không lên tiếng nữa mà hướng ánh mắt về phía chiếc giường.

 

Sau đó, sư thúc giẫm lên mấy món đồ kia và chậm rãi tiến lại gần chiếc giường ấy.

 

Để đề phòng có kẻ xuất hiện ở bên ngoài và nhốt chúng tôi lại, tôi vẫn cảnh giác đứng canh gác ở cửa, không đi theo sư thúc.

 

Trong bóng đêm, bóng dáng đang di chuyển và tạp âm phát ra do sư thúc giẫm lên đồ đạc đều khiến tôi căng thẳng cực độ.

 

Một lúc lâu sau đó, tôi nghe thấy có tiếng động. Chiếc giường kia đã được một mình sư thúc nhấc lên.

 

“Cậu đến đây giúp tôi nhanh lên!”

 

Có lẽ sư thúc đã đánh giá quá cao sức mạnh của mình, nín thở khiêng ván giường lên nên nhất thời đã không chịu đựng được.

 

Tôi nghe giọng nói chật vật ấy của sư thúc nên bèn chạy thẳng vào để giúp đối phương, không màng đến những chuyện khác nữa.

 

Chẳng ngờ vì quá sốt ruột nên bước chân loạng choạng, tôi giẫm lên đồ đạc rồi trượt một cái, cả người bổ nhào về phía sư thúc.

 

Sư thúc đang khiêng ván giường trên vai, bị tôi bổ nhào vào đã đành, lại còn bị ván giường đè lên. Thế là cả hai chúng tôi đều văng thẳng vào bức tường ở phía sau sư thúc.

 

Cứ nghĩ cú va chạm này chỉ khiến chúng tôi choáng váng thôi. Ngờ đâu bức tường này cứ như tờ giấy vậy, vừa tông vào một cái, chúng tôi đã văng hẳn vào trong tường.

Advertisement
';
Advertisement