Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

Chẳng trách cô gái kia lại dễ bị thi khí nhập vào như vậy. Mệnh cách thuần âm, loại mệnh cách này chẳng khác nào đang đi trên ranh giới giữa âm và dương, rất dễ thu hút tà vật. Đưa hai cô gái này tới đây thì khác nào cố tình muốn hại họ bị quỷ nhập?

 

Tôi quay sang nhìn Uy Tinh.

 

Cô ta hết lần này đến lần khác giấu giếm chúng tôi, quả thực vô cùng đáng ghét!

 

Bị Bạch tiên gặng hỏi như vậy nhưng Uy Tinh không hề hoảng loạn mà chỉ ngẩng đầu nhìn tứ phía, lẩm bẩm một câu.

 

"Đúng ra thì phải ra rồi chứ".

 

Vừa nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.

 

"Cái gì ra rồi? Uy Tinh, cô rốt cuộc có mục đích gì?"

 

Tôi vốn đang đứng gần Uy Tinh, giờ nghe cô ta nói mình còn có mục đích khác nữa, tôi tức đến nỗi bước tới bóp lấy cổ cô ta.

 

Lần này Uy Tinh không hề phản kháng, mà nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình thản.

 

"Xin lỗi nhé Trương Ly, người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi làm như vậy cũng là để nắm chắc vận mệnh của mình mà thôi, anh đừng trách tôi".

 

Cô ta vừa dứt lời, những bức tường vẽ đầy bùa trú kia đột nhiên rung lên dữ dội.

 

Tôi loáng thoáng nghe thấy đằng sau những bức tường đó dường như vọng tới tiếng gầm gừ của một con dã thú.

 

Tam Thanh và Bạch tiên cũng bị cảnh tượng này dọa cho kinh ngạc, sư thúc tôi nhìn chằm chằm vào bức tường với vẻ nghi hoặc như muốn nhìn xuyên qua nó vậy.

 

"Đây là..."

 

Bạch tiên như thể đã cảm nhận được điều gì đó, kinh hãi lùi về sau một bước. Tiếp theo đó, mặt nó ấy đột nhiên biến sắc, giọng nói cũng càng trở nên chói tai.

 

"Nhãi ranh cô hay lắm! Dám tính kế chơi tôi! Hôm nay tạm tha cho mạng chó của cô, nhưng nhớ kỹ, có một ngày bà đây sẽ đích thân lấy cái mạng quèn của cô!"

 

Bạch tiên như thể đang e dè một thứ gì đó rất đáng sợ. Nó đùng đùng giận dữ quát mắng Uy Tinh rồi nhắm mắt, giậm chân một cái, hóa thành một làn khói xanh, dần tan đi trên người Tam Thanh.

 

Bạch tiên vừa đi khỏi, Tam Thanh lảo đảo đứng không vững.

 

Tôi vội vã bước tới dìu Tam Thanh, lo lắng nhìn những bức tường đang rung lắc dữ dội rồi nói.

 

"Sư thúc, hình như có thứ gì đó sắp lao ra rồi, chúng ta mau chạy thôi!"

 

Giờ chúng tôi đã biết Uy Tinh tương kế tựu kế lừa gạt chúng tôi, vậy nên đương nhiên không thể ở lại đây. Hơn nữa tôi còn lờ mờ cảm thấy thứ ở bên trong tường như thể có mối liên kết vô hình nào đó với tôi, điều đó càng khiến tôi cảm thấy hoảng loạn hơn.

 

Thế nhưng Tam Thanh lại cầm lấy tay tôi, nói với tôi bằng giọng hơi yếu ớt.

 

"Không kịp nữa rồi, mặc dù Uy Tinh lợi dụng chúng ta, có điều chúng ta cũng đã đạt được mục đích của mình. Thứ sắp chui ra chính là linh vật trấn áp những cổ thi này. Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là một loại thánh vật nào đó, nhưng giờ tôi đã hiểu, hóa ra có một vị tiên gia đang bị nhốt ở đây".

Advertisement
';
Advertisement