Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Ông cụ Hồ tái mặt khi nhìn thấy vậy.   

 

“Trương Ly, mau rời khỏi đây!”  

 

Ánh mắt như ôm trọn cả hàng vạn ngàn năm thế giới của ông cụ Hồ đột nhiên trợn trừng với tôi. Một luồng âm khí lập tức từ sống lưng chạy thẳng xuống gót chân.   

 

Đồng thời có một sức mạnh nhanh chóng đập vào ngực và khiến tôi mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau hai bước.   

 

“Định chạy? Không có cửa đâu!”  

 

Mặc dù Uy Chấn Tử chưa hiểu rõ tình hình trước mặt nhưng thấy Hồ tiên kêu tôi rời đi thì ông ta cuống cả lên.   

 

Cũng không biết ông ta lấy từ đâu ra một sợi dây màu đỏ và vung về phía tôi.   

 

Sợi dây như có mắt lập tức bò tới và quấn chặt vào chân của tôi.   

 

Thấy tôi không thoát được, ông cụ Hồ nheo mắt rồi mới lại nhìn Uy Chấn Tử.   

 

“Ông muốn chết thì ở đây mà chờ chết đi, đừng ép tôi phải ra tay!”  

 

Đối với cổ thi kia, ông cụ Hồ từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng đối với Miêu quỷ thì ông cụ Hồ vô cùng căm hận, chỉ muốn ra tay giết chết nó!  

 

Thế nhưng đôi bên còn chưa kịp ra tay thì cổ thi kia lại phản ứng.  

 

Không biết có phải là do hấp thụ âm khí hay không mà cổ thi này vốn mang làn da khô khốc giờ bỗng từ từ đầy đặn trở lại.   

 

Ngoài hai cái hốc mắt đen xì thì làn da trên toàn bộ cơ thể cổ thi đã dần hồi phục trạng thái như của người sống!  

 

“Thuật…thuật Tái sinh sao?”  

 

Uy Chấn Tử buột miệng kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Tiếng kêu đó còn mang theo sự thèm khát.   

 

Tôi thầm hừ giọng, đương nhiên hiểu được dục vọng của ông ta là gì.   

 

Cùng với năng lực của Miêu quỷ, ông ta ăn thịt người, uống máu người để duy trì trạng thái bất tử.   

 

Vậy mà cổ thi đã chết hàng trăm năm này, sau khi toàn thân khô khốc, chỉ cần hấp thụ sát khí là đã có thể hồi phục được trạng thái như của người sống.   

 

Điều này đối với một kẻ đang theo đuổi sự trường sinh bất tử như Uy Chấn Tử mà nói thì đúng là một trạng thái hoàn hảo.   

 

Lúc này tôi nhìn chăm chăm vào cổ thi kia.   

 

Tôi không có chút hứng thú nào với cái gọi là thuật Tái sinh hay là cơ thể bất tử. Mà tôi chỉ có vài điều nghi ngờ.   

 

Đó là sau khi cổ thi này hồi phục dung mạo của người bình thường thì sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế chứ.   

 

Ngoài hai cái hốc mắt đen kịt kia thì khuôn mặt, mũi, thậm chí là cả nốt ruồi bên hàm cũng giống y hệt một người mà tôi thân thuộc nhất.   

 

“Mẹ, là mẹ sao?”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement