"Sư thúc, những điều sư thúc nói dường như tôi có thể hiểu được. Nhưng sư thúc cũng từng nói bên trong còn có người sống bị mê hoặc. Vậy tại sao những người này lại không ra tay với tôi?"
Tam Thanh khẽ mỉm cười.
"Thuật mê hoặc con người đó cũng giống như Nguyễn Thanh Nhi thôi, đều là hành thi mượn xác hoàn hồn".
Tôi trầm mặc hồi lâu, không hỏi thêm câu gì nữa.
Tam Thanh chỉ nói sơ qua nhưng tôi đều hiểu cả. Vị tiên gia trên người tôi có khả năng hồi sinh hoàn toàn những người đang mượn xác hoàn hồn này!
Cho nên, dù là Nguyễn Thanh Nhi trước đây muốn lấy mạng tôi giờ cũng không thể không cầu hòa với tôi. Thậm chí những kẻ được cử tới lấy mạng tôi cũng không thể ra tay.
Tôi không khỏi tò mò, vị tiên gia trên người tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Việc mà bao nhiêu thuật sĩ trên đời khát khao làm mà không được thì vị tiên đó lại làm được.
"Sư thúc, trong số các tiên gia thì Hồ đại tiên cũng coi như là một vị tiên có Đạo hạnh rất cao thâm phải không?"
Nghĩ ngợi một lát, tôi lại hỏi Tam Thanh một câu. Nghĩ lại lúc trước khi Bạch tiên nhận ra sự có mặt của Hồ tiên đã vội vã tháo chạy, tôi đoán chừng địa vị của Hồ đại tiên không phải dạng vừa.
"Xem lời cậu nói kìa, đâu chỉ là cao thâm. Hồ đại tiên này có thể coi như vị tiên đứng đầu trong Ngũ tiên. Nếu không phải con Miêu quỷ kia đi theo con đường tà đạo thì nó cũng phải cung kính xếp sau Hồ đại tiên".
Tam Thanh tỏ ra khinh thường câu hỏi nghe rất thiểu năng của tôi...
Lời Tam Thanh nói quả thực giống điều tôi đã dự đoán.
Hồ đại tiên đã đứng đầu Ngũ tiên, vậy còn vị tiên trên người tôi có thân phận gì? Tôi có thể nhận thấy đến Hồ đại tiên còn khá kiêng dè vị tiên gia trên người tôi.
Đến cả vị tiên đứng đầu Ngũ tiên cũng phải kiêng dè, hơn nữa còn có thể khiến người chết sống lại. Đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Mọi suy nghĩ trong đầu tôi cứ ngổn ngang, nghĩ mãi cũng không ra. Ngoại trừ vị tiên gia trên người, còn cả cổ thi kia cũng khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Sư thúc, còn về cổ thi kia, sư thúc có nghĩ ra điều gì không?"
Đáng tiếc là lần này, Tam Thanh chỉ lắc đầu thể hiện rằng mình không hề có manh mối gì về thân phận của cổ thi kia, lại càng không biết rốt cuộc tôi và cô ta có quan hệ gì.
"Có điều tôi có thể nhận ra, cổ thi nghìn năm đó không có ác ý với cậu. Nếu không cậu cũng sẽ không thể dễ dàng ra ngoài thế này. Hơn nữa, từ lời cậu kể thì hình như cô ta đang bảo vệ cậu".
Ban đầu chúng tôi chỉ tưởng đây là một cổ thi hàng trăm năm tuổi, ai ngờ Hồ đại tiên nói chúng tôi mới biết cô ta đã hàng nghìn năm tuổi.
Cổ thi nghìn năm hoàn hồn, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
"Mặc dù không biết tiếp theo cổ thi đó sẽ làm gì nhưng hiện giờ chúng ta chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi".
Tam Thanh lúc này có vẻ cũng mệt rồi, nói dứt lời thì không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Đám hành thi đằng sau thì vẫn bám riết lấy chúng tôi với tốc độ không nhanh không chậm đến tận khi trời hửng sáng mới chịu rời đi.
Đợi khi chúng tôi về đến nhà trọ thì đã sáng bảnh mắt.
Tam Thanh bị nội thương, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện, chỉ nói mình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ dần khỏe lại. Còn tôi sau một đêm mệt mỏi thì cũng vô cùng buồn ngủ.