Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.  

 

"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".  

 

Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi...  

 

Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.  

 

"Cậu...", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.  

 

Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.  

 

Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.  

 

Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó. Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.  

 

Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía. Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.  

 

Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.  

 

Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.  

 

Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.  

 

Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ. Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.  

 

Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.  

 

Lẽ nào...  

 

Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.  

 

Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan!  

 

Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.  

 

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất 'con dấu' của Ngũ Quỷ Đài Quan.  

 

Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.  

 

Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình. Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy.  



"Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?" 

Advertisement
';
Advertisement