Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Còn Ngũ quỷ thì tôi lại càng không dám gọi lên. Tạm chưa nói đến việc khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi ấn của bọn chúng, đám Ngũ quỷ này cũng là quỷ chứ chẳng tốt đẹp gì.  

 

Gọi bọn chúng tới nơi âm tà thế này thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Có khi gọi lên rồi chúng không những không giúp tôi mà còn cắn ngược lại tôi.  

 

Còn những pháp thuật khác, hoặc là trong tay không có pháp khí hoặc là uy lực không đủ lớn.  

 

Nghĩ mãi không ra cách, tôi toát mồ hôi đầm đìa.  

 

Lúc này tôi không thể suy tính nhiều thêm nữa, chỉ đành nhanh chóng bước bảy bước, sau đó quay lưng đá mạnh một phát về phía đám quỷ kia.  

 

Lần này tôi bước cũng giống như lần trước, chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy, như thể sức lực của tôi bị rút cạn khiến tôi rất yếu, suýt nữa thì ngã thụp xuống đất.  

 

Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên sinh ra từ dưới chân tôi, sau đó lao về phía những hồn thể kia.  

 

Mặc dù lần này uy lực không lớn bằng lần trước nhưng ít nhiều vẫn có tác dụng.  

 

Luồng sức mạnh này đánh cho đám quỷ đang chạy trên đầu bị đẩy lùi về phía sau không ít, có một vài con bị thương và rất yếu, sau đó gãy đôi thành hai nửa.  

 

"Được lắm nhóc con, đến năng lực này cũng có".  

 

Thấy tôi đá bay đám quỷ kia, Tam Thanh đứng sau khen ngợi một câu.  

 

Còn tôi thì thở hổn hển quay lại nhìn Tam Thanh một cái.  

"Sưu thúc làm sao bây giờ, tôi cũng cố hết sức rồi...

 Hai lần tôi dùng chiêu Cước Thích Khôi Đẩu này đều là vào những lúc cấp bách, uy lực đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.  

 

Nói thẳng ra, tôi cũng chỉ đọc qua về chiêu này trong cuốn "Thiên Địa kinh" mà ông nội để lại nên đương nhiên tôi chưa từng nghĩ nó sẽ có tác dụng như vậy.  

 

Cho dù lần này tôi đã bỏ qua vài chiêu thức dạo đầu nhưng cơ thể tôi vẫn gần như bị rút cạn toàn bộ sức lực.  

 

Có điều với tình hình ban nãy, nếu người tung cú đá này là một người có Đạo hạnh cao hơn thì e là đám hồn thể trên con phố này ít nhất cũng bị "bay màu" một nửa.  

 

Sau khi bị chiêu thức ban nãy làm bị thương nặng, bọn chúng có vẻ cũng kiêng dè hơn một chút nên không dồn dập lao lên như lúc nãy nữa.  

 

"Sư thúc, sao tôi cứ có cảm giác chúng ta sẽ xong đời ở đây vậy?"  

 

Thấy đám hồn thể vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi như hổ đói, tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần để một mất một còn với bọn chúng.  

 

Có điều, trong lòng tôi vẫn có nhiều khúc mắc. Với những gì xảy ra trước đây, chỉ cần tôi và Tam Thanh chuẩn bị chu đáo thì chắc chắn sẽ không rơi vào bước đường cùng này.  

 

Nhưng Tam Thanh lần này lại vội vàng thúc giục, hai người chúng tôi lao vào đây mà chưa hề chuẩn bị gì.  

 

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.  

 

"Cháu trai, cháu thử gọi Hồ đại tiên tới xem sao? Chẳng phải Hồ đại tiên đã nói sau khi ký khế ước thì chắc chắn sẽ tới giúp cháu sao?"  

 

Thấy tôi đã hết cách, Tam Thanh bắt đầu gợi ý.  

 

Nghe Tam Thanh nhắc nhở tôi mới nhớ ra. Đúng vậy, tôi còn có Hồ đại tiên nữa mà? 

Advertisement
';
Advertisement